1551-1600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này, tình hình cụ thể, vậy mời Triệu huynh nói với cậu, hắn biết nhiều hơn.

- Vậy làm phiền Triệu thành chủ. Dương Khai chắp tay với Triệu Thiên Trạch.

- Dương tông chủ khách khí. Triệu Thiên Trạch cười gượng, tuy rằng vẫn còn sợ hãi không yên, nhưng giảng giải Vực Thạch Sơn thần kỳ cho Dương Khai thì không thành vấn đề, lập tức một năm một mười giải thích.

Nghe hắn nói, Dương Khai liền có hứng thú.

- Nói như vậy, tỷ lệ Vực Thạch Sơn xuất hiện là rất nhỏ?

- Tự nhiên rồi, trong 10 lần thí luyện Huyết Ngục, đôi khi chỉ một lần xuất hiện Vực Thạch Sơn. Ngoài ra, quanh năm nó bị bao phủ trong vực tràng khủng bố, không ai tới gần được. Triệu Thiên Trạch gật đầu.

- Không có người nào muốn lấy nó đi? Ánh mắt Dương Khai sáng quắc nhìn chằm chằm Vực Thạch to lớn.

Một khối Vực Thạch lớn như thế, nếu lấy đi được, có lẽ cả Hư Vương Cảnh cũng phải đỏ mắt? Đặt ở trong tông môn, đều có thể trở thành bảo vật trấn tông, cũng sẽ vì nó mà sinh ra không ít Hư Vương Cảnh!

Nó phát ra vực trường ý cảnh ôn hòa, có thể cho người ta an toàn cảm ngộ.

- Dương tông chủ nói đùa. Triệu Thiên Trạch co rút khóe miệng. - Không nói tới Vực Thạch cực kỳ nặng, căn bản không ai dời nổi, dù có người dời được, cũng không dám tùy ý đụng tới nó.

- Vì sao?

Dương Khai kinh ngạc.

- Lỡ như dẫn động vực tràng mạnh mẽ hơn, ai có thể cản nổi? Triệu Thiên Trạch ngưng trọng, quái dị liếc Dương Khai.

Hắn rất muốn nói Dương Khai thật là vô tri, nhưng lại ngại nói ra.

- Thì ra thế! Dương Khai gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được chỗ kỳ lạ của Vực Thạch Sơn, nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên mỉm cười: - Nhưng mà quả nhiên là cơ duyên trời ban! Nếu đến, vậy phải chiếm chỗ tốt, đừng lãng phí thời gian, mau cảm ngộ, ta xem có rất nhiều người đã làm rồi.

- Ấy, chỉ bằng mấy người chúng ta? Triệu Thiên Trạch kinh ngạc.

- Còn phải chờ ai?

- Không chờ ai cả, chỉ là với mấy người chúng ta, thật là lẻ loi, lỡ như đang cảm ngộ bị người ta đánh lén, vậy không thể tưởng tượng hậu quả... Triệu Thiên Trạch lo lắng không thôi, chỉ vào một số đoàn thể đông nhất:

- Dương tông chủ nhìn bên kia, nhân số bọn họ không ít, cho nên mới chia ra hai người đề phòng xung quanh, những người khác tập trung cảm ngộ là được, nhưng chúng ta chỉ có 4 người...

- Ta thay các người hộ pháp, ba người cứ yên tâm cảm ngộ đi. Dương Khai tự nhiên nói.

- Hả... Triệu Thiên Trạch ngạc nhiên đồng thời cũng cảm kích, dù hắn có chút thất vọng vì Dương Khai đến đây, nhưng Dương Khai làm vậy cũng làm hắn xúc động.

Không nói thực lực của hắn ra sao, nhân phẩm của thanh niên này cũng không kém.

- Tông chủ, không thì để ta hộ pháp. Lâm Ngọc Nhiêu chủ động đứng ra.

- Không cần, bảo các người cảm ngộ thì cảm ngộ, đừng lãng phí thời gian. Dương Khai khoát tay, thúc giục: - Càng sớm tìm hiểu càng thu được nhiều lợi!

- Vậy được rồi.

Tiền Thông trầm ngâm, gật đầu: - Vậy cậu nhọc lòng một chút, chúng ta sẽ không hoàn toàn chìm đắm, nếu có động tĩnh, chúng ta sẽ lập tức phản ứng lại, đợi cảm ngộ một hồi liền đổi lượt cậu.

- Ừm. Tiền Thông cùng Lâm Ngọc Nhiêu nhìn nhau, khoanh chân ngồi xuống.

Triệu Thiên Trạch chần chờ, tới cạnh Triệu Thiên Trạch nhỏ giọng nói: - Tiền trưởng lão, chúng ta làm vậy được không?

Hắn thật không yên lòng giao an toàn cho mình cho Dương Khai, hắn muốn là Tiền Thông hay Lâm Ngọc Nhiêu đứng hộ pháp, vậy mới làm hắn yên lòng.

- Dương Khai làm việc, ngươi yên hết cái tâm đi. Tiền Thông vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói.

Triệu Thiên Trạch cười khổ không thôi, hắn quả thật không biết vì sao Tiền Thông tin tưởng Dương Khai lớn như vậy, nhưng nhìn hắn cùng Lâm Ngọc Nhiêu đã nhắm mắt bắt đầu cảm ngộ, thật sự không nhịn được dụ hoặc của Vực Thạch Sơn, cắn răng khoanh chân ngồi xuống.

Tuy nhiên hắn không dám chìm đắm tâm thần quá sâu, tránh cho phản ứng không kịp.

Thấy ba người đã vào trạng thái, Dương Khai cũng khoanh chân ngồi xuống, hứng thú nhìn Vực Thạch Sơn.

Trước đó, hắn không thể tượng tượng trong Huyết Ngục có một khối Vực Thạch lớn như vậy, hắn xông qua mấy chục lốc xoáy lĩnh vực, tổng cộng mới lấy được 3 cục Vực Thạch mà thôi, chỉ to cỡ nắm tay, trong đó một cục chia cho Tuyết Chuẩn.

Một cục Vực Thạch lớn như vậy, nếu có thể lấy được...

Dương Khai thèm thuồng, ánh mắt xoáy chuyển, cười khẽ hắc hắc.

Đang tính toán, Dương Khai chợt đổi sắc, quay đầu lại nhìn.

Ở gần đó, có một nhóm 4 người đang chạy tới, không bao lâu đến trước Vực Thạch Sơn, dừng chân, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Vực Thạch Sơn, hít thở dồn dập, mỗi người đều toát ra phấn chấn.

Vực Thạch Sơn xuất hiện, cũng là cơ duyên của bất cứ người nào!

- Cuối cùng các ngươi cũng đến! Có người đi lên oán trách.

Dương Khai xem kỹ, người này chính là tên nhìn mình cười lạnh, đồng bọn của hắn luôn liên lạc với ai, vẫn luôn chú ý mấy người Tiền Thông.

Xem ra là đồng bọn liên lạc với họ đã đến.

- Giữa đường gặp chút rắc rối, đụng phải một yêu nữ! Nam nhân dẫn đầu trầm giọng trả lời.

- Yêu nữ? Người hỏi kinh ngạc.

- Ừ, không biết đến từ đâu, thực lực mạnh mẽ quá mức, nếu không phải chúng ta có 4 người, chỉ sợ còn không thể đánh lui được ả. Cũng may chúng ta người đông thế mạnh, đả thương được ả, đáng tiếc để chạy mất. Nam nhân dẫn đầu căm phẫn đáp.

- Yêu nữ kia thật là xinh đẹp, Thái huynh không thấy, nếu thấy rồi chỉ sợ không dời chân nổi. Người người đùa cợt.

- Có dữ vậy sao? Võ giả họ Thái bĩu môi, có chút không tin.

- Không phải ta nói quá, yêu nữ kia tuyệt đối là nữ nhân xinh đẹp nhất trong đời ta đã gặp, nhưng mà khí tức trên người nàng rất cổ quái, có chút giống yêu nguyên, cũng giống thánh nguyên loài người, xen lẫn với nhau, không thể nói rõ được.

- Thôi, không nhắc yêu nữ đó nữa. Nam nhân dẫn đầu khoát tay, cắt ngang người kia nói lan man. - Thái huynh, tình huống bên này thế nào?

- Cũng vậy thôi. Nam nhân họ Thái nhún vai. - Ngươi cũng thấy, xung quanh Vực Thạch Sơn, một tầng sâu bên trong đã bị người ta chiếm đây, nhưng ở bên ngoài, vẫn còn rất nhiều vị trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net