vu nghich can khon 1360-1411

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khủng bố!

Còn ở ở phía trên cùng nữa là bốn kiện bảo bối mà Sở Nam không rõ ràng.

Chứng kiến mười hai kiện siêu cấp Thần khí này, trong nội tâm Sở Nam thoáng hiện lên một tia sợ hãi. Nếu lúc cùng Tôn Long Võ Thần chiến đấu, nếu mười hai kiện siêu cấp Thần khí này ở trong tay Tôn Long, đoán rằng Sở Nam không chết thì cũng phải trọng thương, mà nếu không chết, vậy chỉ có cách dựa vào kiện Thuỷ Tinh quan kia rồi.

Sở Nam hỏi Cửu Võ một bên:

- Ngươi có thể trảm phá uy năng mười hai kiện siêu cấp Thần khí tự bạo?

Sắc mặt Cửu Võ hơi loạn mà hồi đáp lại:

- Chỉ có thể trốn, nếu đón đỡ, dứt khoát là trọng thương!

Sở Nam rét run trong tâm một trận.

Cửu Võ nói là trọng thương mà không có nói chết, vậy tương đương với hắn có thể tiếp được!

Sở Nam thầm nghĩ:

"Có lẽ ta đem Phong, Lôi, Sinh tử, Ngũ hành, ... dung hợp làm một, ngược lại có thể ngăn cản một hai."

Ngoại trừ pháp bảo ra, còn có một ít sách vở, đan dược, trận pháp, ... bất quá những thứ này đều bị hắc lão đầu ném vào tầng thấp nhất, cùng đám pháp bảo rác rưởi kia lẫn lộn một chỗ, trong lúc nhất thời khó mà thanh lý được.

Sở Nam đem những kiện pháp bảo tốt nhất kia chuyển sang trữ vật yêu đái của hắn, cùng những thứ toái phiến, cốt đầu, ... đặt ở một vị trí riêng biệt.

"Hắc lão đầu có thể vì Tinh Bảo các mà buông tha khoả giới chỉ trữ vật này, nói rõ bảo bối bên trong Tinh Bảo các còn hơn thế nữa..."

Đang thầm nhủ, Sở Nam lại bắt đầu đi tìm kiếm khối hắc sắc lệnh bài kia. Dựa vào thần sắc lúc nãy của hắc lão đầu, dứt khoát bên trong giới chỉ của hắn cũng có, nhưng Sở Nam tìm một vòng xong lại sửng sốt vì không tìm được. Không biết hắc lão đầu đã ném nó vào góc xó xỉnh nào, Sở Nam vốn định đem những thứ hữu dụng lấy ra, còn lại cái gì liền trả lại cho lão. Kết quả là, Sở Nam dứt khoát đem khoả giới chỉ của lão ném vào trong trữ vật yêu đái, đợi lúc rảnh rỗi lại chậm rãi truy tìm.

Sở Nam nhìn về phía ba mươi mốt kiện đồ vật có thể bố trí Tinh Thần trận, từng cái từng cái xét qua một lượt. Đám đao kia, kiếm kia đều không cần nói, thứ hấp dẫn chú ý của hắn nhất lại chính là quyển Hắc bạch cổ thư kia. Nhìn bìa màu trắng đen, Sở Nam không khỏi nghĩ tới cái vòng Hắc bạch ngư trong đan điền kia.

Nhưng mà, Sở Nam dùng toàn lực, đủ phương pháp nhưng thế nào cũng không mở nó ra được, cho dù để Cửu Võ dùng kiếm chém lên cũng không mở nổi!

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sở Nam cùng Cửu Võ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ chấn kinh. Cửu Võ nói:

- Nếu đây đúng là một bản cổ thư, ngày mở ra được, ghi chép bên trong khẳng định là thứ kinh thiên động địa!

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đang nói, Cửu Võ không khỏi hâm mộ Sở Nam, đám đồ tốt này, từ khía cạnh nào đó mà nói tất cả đều là tự động tìm tới tay Sở Nam, cứ như là hắc lão đầu kia vì đợi Sở Nam tìm tới mà ở trong huyệt động kia vậy.

"Người có thể dẫn hạ Hoả kiếp, có thể để Điện chủ trọng thị như vậy quả nhiên không giống bình thường."

Cửu Võ ngược lại không phải là kẻ thấy của đỏ mắt, hắn chỉ tin tưởng kiếm trong tay hắn, đạo của hắn, chính là Kiếm đạo!

Đột nhiên, Cửu Võ nghĩ tới chuyện gì đó mà chuyển đầu nói với Sở Nam:

- Những bảo bối này, cầm vào tay cũng không phải là chuyện gì tốt, mọi thứ đều có nguyên nhân, tất có quả! Hết thảy hãy coi chừng!

Sở Nam gật gật đầu, hiểu một cách sâu sắc.

Hắn sớm đã cảm giác được, nhưng suy nghĩ của hắn lại không hề giống với Cửu Võ.

"Chân đã đạp vào, rốt cuộc không thể quay đầu trở lại. Bất kể là chuyện gì, bất kể kết quả ra sao, bao nhiêu nhân quả đến, ta đều không cự tuyệt!

Ba mươi mốt kiện pháp bảo bố thành Tinh Thần trận, đại đại đại bất phàm!

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mặc dù căn bản là không nhìn ra phẩm giai của chúng nhưng chỉ cần nhìn vào Hắc bạch cổ thư trong ba mươi kiện, lại hồi tưởng đêm hôm đó chứng kiến cảnh tinh tú đầy trời, từ đó có chút ngộ ra Tinh Thần trận pháp, không khỏi thì thầm một câu:

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Tinh Thần trận hoàn hảo đến tột cùng là có bao nhiêu khoả tinh tú? Còn cần bao nhiêu kiện pháp bảo cường hãn mới đủ?"

Vốn, Sở Nam còn tưởng rằng với ba mươi mốt kiện đã là một con số khả dĩ (tương đối), nhưng nhớ tới đám pháp bảo này vẫn chưa thể bố trí ra được trận pháp ghi lại trên tấm thú bì. Thoáng cái, Sở Nam cảm thấy bản thân thiếu thốn pháp bảo đến thật đáng thương.

"Xem dáng vẻ hắc lão đầu, Tinh Bảo các không biết có đủ để ta bố trí xong phần trên tấm thú bì hay không?"

Sở Nam thầm nghĩ như vậy.

Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới một vấn đề:

"Tinh Thần trận là được người ta tạo ra, rất có thể đã đem nó bố trí một cách hoàn chỉnh. Nếu có người có thể bố trí hoàn chỉnh, vậy cũng có thể nói, có người bố trí cũng cần phải có bảo bối!"

Cùng với luồng ý nghĩ này, Sở Nam lại càng nghĩ sâu xa hơn:

"Trận đồ Tinh Thần trận bị chia cắt, phụ thân được một khối ba mươi sáu khoả, Thần Thượng được khối hai mươi tư khoả, trận đồ còn lại không biết ở trong tay ai. Chỉ là, trận đồ này vì cái gì mà bị phân liệt? Nếu như chủ nhân của Tinh Thần trận hoàn hảo, nên biết là sẽ không làm ra chuyện phân liệt trận đồ như thế này a!"

"Chẳng lẽ Tinh Thần trận địch không lại người, bị người này làm cho phân liệt?"

Nghĩ đến khả năng này tim hắn liền đập mạnh lên.

"Phải là tồn tại cái dạng gì mới có thể phá Tinh Thần trận?"

Nhìn sao đầy trời Sở Nam khẳng định, hiểu biết của hắn về trận pháp này của hắn rất có thể mới chỉ mà một góc của tảng băng, mà chỉ với một góc nhỏ bé như vậy mà đã bá đạo như thế, ngay cả Nhân Võ Thần cũng không thể phá trận mà ra vậy thì Tinh Thần trận hoàn chỉnh sẽ...

Tinh Thần trận đã lợi hại như vậy, mà càng lợi hại hơn lại chính là người có thể phá vỡ nó!

Sở Nam lại nghĩ tới "nhân" cùng "quả" mà Cửu Võ nói tới.

"Ta có được Tinh Thần trận, ta tìm được là "nhân", "quả" kia có phải hay không muốn cùng người phá vỡ nó là địch nhân? Người này tu vi là cái gì? Là dạng tồn tại đỉnh phong nào?"

Ý nghĩ chớp hiện, áp lực vô hình lập tức phủ xuống người hắn nhưng hắn lại không hề quan tâm tới cỗ áp lực này. Dù sao, một đường đi tới của hắn chính là ngược dòng mà đi, áp lực, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là động lực thúc đẩy hắn tiến về phía trước mà thôi.

Giờ phút này, Sở Nam lại nghĩ tới đám cốt đầu, nghĩ tới đám toái phiến, nghĩ tới giọt máu trong Thần Lai Thuỷ hồn vân vân, đủ loại kỳ dị hiện lên trong đầu óc hắn, cuối cùng, tất cả đều ngưng tụ lại thành một vấn đề.

- Tận cùng Võ đạo, đến tột cùng chỉ là một bước kia?

Lúc trước, Sở Nam từng nhận cực hạn Võ đạo chính là Võ Thần, chính là phá toái hư không, nhưng sau một vòng Đồ Đằng đại lục hắn liền mê mang rồi. Đến bây giờ, Sở Nam lại biết thêm càng nhiều hơn, mê hoặc theo đó mà càng thêm sâu sắc.

Chú ý lực của Sở Nam lại chuyển lên trên ba mươi mốt kiện bảo vật kia.

"Nếu như người nọ không phải dùng thủ đoạn khác bố trí ra Tinh Thần trận mà lại giống như ta, dùng pháp bảo để bố trí Tinh Thần trận, vậy những thứ Chân Vũ Trụ, đao kiếm ngô câu gì gì đó có phải hay không từng thuộc về Tinh Thần trận?"

Chỉ thoáng tưởng tượng Sở Nam liền vứt bỏ ngay vấn đề này, hắn thì thầm:

"Mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, lúc này trọng yếu nhất chính là sáng tạo ra Thuỷ pháp tắc thuộc về mình! Để Ngũ hành pháp tắc được đầy đủ! Tôn Long Võ Thần có thể dung hợp Pháp tắc tạo thành Vực, Pháp tắc của Trần Đại Lâm lại dung hợp Không gian chi lực, ngược lại có thể hảo hảo nghiên cứu một hai."

Thần sắc biến hoá của Sở Nam đều lọt vào trong mắt Cửu Võ, khi thấy sắc mặt Sở Nam khôi phục bình thường trong lòng Cửu Võ liền thả lỏng đi, trong nội tâm không khỏi thì thầm:

"Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến hắn như thế?"

Trong lúc chạy như điên, Sở Nam lại gọi hắc lão đầu lại:

- Còn bao xa?

- Nhanh, tối đa là nửa canh giờ nữa.

Khuôn mặt hắc lão đầu lại khôi phục lại dáng vẻ hung thần ác sát như lúc đầu dụ sát đám người Sở Nam, nghĩ đến cảnh bản thân không một xu dính túi lão không khỏi cảm thấy nhức đầu không thôi.

Sở Nam lại hỏi:

- Lúc trước ngươi từng nói đã gặp qua khí tức đám cốt đầu kia, vậy đã từng gặp nơi nào?

- Tại một toà cổ điện bên trên một hòn đảo tại Địa Khôn châu, trong điện còn tế bái một khoả đầu lâu, đáng tiếc, lần đó ta đã sử dụng toàn lực, nghĩ mọi biện pháp nhưng thế nào cũng không lấy đi được, cái đầu lâu kia nhất định là một kiện bảo bối tốt, thật đáng tiếc a!

- Sau này ta mang ngươi đi cổ điện một chuyến.

Hắc lão đầu quay đầu nhìn chòng chọc Sở Nam, thần sắc đau khổ vì mất đi pháp bảo đột nhiên biến mất mà thay vào đó là vẻ kinh ngạc, lão nói:

- Cái cổ điện kia đã bị huỷ, đã chìm xuống đáy biển, cái đầu lâu kia cũng không thấy nữa.

- Mang ngươi theo thì ngươi cứ đi theo, ngươi không muốn xem kiện bảo bối tốt kia rồi hả?

Sở Nam nói.

Hắc lão đầu rối rít mà gật đầu không thôi, vốn hắc lão đầu không có để Sở Nam móc hết bảo bối trên người hắn, dù sao kiện pháp bảo phòng ngự trên người chính là thứ có thể kích phát ra hắc vụ, mà Sở Nam cũng không có lấy đi của lão.

Hắc lão đầu lại kích phát ra hắc vụ bao trùm lấy chính mình lại, chỉ là hắc vụ kia đã phai nhạt hơn nhiều. Sở Nam thừa dịp này đem tất cả đan dược lấy ra cả, lập tức một cỗ dược hương liền toả ra.

Nửa canh giờ, vội vàng trôi qua!

Còn chưa tới nơi thì đã chứng kiến một cột nước phóng vọt lên trời mấy ngàn trượng, tầng không ngàn trượng theo đó mà xuất hiện một đám hơi nước, đám hơi nước này dưới bầu trời tối tăm mờ mịt uy năng liền tăng mạnh, thanh thế càng thêm lớn.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sở Nam thấy rõ ràng, những cột nước kia rõ ràng là đều do Thuỷ pháp tắc cấu thành, không tự chủ được trong tâm kích động một trận.

- Hẳn là...

Ngoài ra, còn có từng tiếng "oanh long long", tiếng hét, tiếng liều mạng, hết thảy đều bày ra một tràng cảnh chiến đấu chém giết kịch liệt!

Lập tức, đạp mạnh Thiên Nhai Chỉ Xích, Sở Nam liền tiến nhập vào trong chiến trường.

Chỉ thấy hai người, một đen không thể đen hơn, một trắng không thể trắng hơn trước sau vây công một tên béo mập, ba người ra tay đều là đại sát chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, mà những cột nước nồng đậm Thuỷ pháp tắc kia đúng là từ hán tử mặt trắng kia phóng ra, mỗi một cột nước phóng lên, áp lực lên tên mập mạp càng thêm trầm trọng mười phần.

Nhưng mà bây giờ...

Tên mập quay đầu nhìn lại, chứng kiến Sở Nam khoanh tay mà đứng, bên cạnh còn có Cửu Võ thì hắn không khỏi sững sờ, hắn hỏi:

- Thế nào lại là các ngươi? Quỷ keo kiệt đâu?

Vừa mới phân tâm một chút hắn liền bị trúng một chưởng trước ngực, theo đó hắn không khỏi thổ huyết không thôi, nhưng trên người lại không có lưu lại chưởng ấn.

Hán tử mặt trắng cười nói:

- Tinh Bảo các nhị các chủ, pháp bảo trên người quả nhiên bất phàm!

Tên mập không thèm ngó ngàng tới hắn, hắn rối rít hướng hai người Sở Nam hô lên:

- Hai vị anh hùng, cứu ta một mạng, ta tất có trọng tạ!

- Ta không đảm đương nổi hai chữ "anh hùng" a!

Sở Nam cười nói

Ta không đảm đương được hai chữ "anh hùng" a!

Sở Nam cười nói, hắn nói vậy nhưng đúng là lời thật, hắn muốn lúc này chỉ là thủ hộ những gì mình cần thủ hộ mà thôi, hắn nói tiếp:

- Ta là ma quỷ a!

Tên mập mặc kệ đối phương là anh hùng hay ma quỷ, chỉ cần cứu được mạng hắn vậy là đủ rồi, cho nên, hắn lần nữa hô lên:

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Cứu ta, ta có thể dùng một kiện siêu cấp Thần khí làm thù lao!

- Không đủ!

- Hai kiện siêu cấp thần khí!

- Vẫn không đủ!

Tên mập rống lên như vậy, hai tên mặt trắng mặt đen lại càng thêm điên, tên mặt trắng quay đầu hướng Sở Nam nói:

- Ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không thì đừng trách Bạch gia ta không khách khí.

Nghe được lời của tên mặt trắng như vậy tên mập mơ hồ hiện lên vẻ vui mừng, hắn hi vọng tên mặt trắng nói năng càng thêm hung ác, tốt nhất đó chính là chọc giận hai người kia, sau đó liền ra tay với tên mặt trắng, như vậy hắn liền có cơ hội đào thoát.

Nhưng làm cho tên mập thấy thất vọng đó chính là Sở Nam chỉ nhún vai, ngay lập tức cũng không có phản ứng gì khác.

Tên mập buồn bực mà lên tiếng kích động:

- Người ta uy hiếp ngươi, ngươi liền khuất phục? Thật sự là...

Đang nói, tên mập liền bị tên mặt đen ở phía sau chém trúng một nhát, tên mập theo đó mà văng về phía trước, bất quá một chém này không có lưu lại trên người hắn một vết thương nào. Tên mặt đen thấy vậy không khỏi lên tiếng mắng:

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Mẹ nó, nếu không phải ngươi có kiện pháp bảo kia, lão tử sớm đã đem ngươi chém thành mười tám khối rồi, còn đâu để ngươi rầm rĩ lâu như thế!

Nghe được lời này, tên mập liền ưỡn ngực thẳng lưng lên, hắn có thể mình địch hai, cùng hai tên Địa Võ Thần đỉnh cấp đánh nhau sống chết thật đúng là dựa vào pháp bảo đông đảo trên người. Dù sao, người ta là Tinh Bảo các nhị các chủ, pháp bảo không nhiều mới là lạ!

Cũng chính vì hắn có nhiều pháp bảo cho nên mới bị hai tên Địa Võ Thần không biết từ đâu nhảy ra này vây đánh. Nếu đây là ở Đại Trung châu, chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh bởi vì hắn có vô số thủ đoạn, chỉ tiếc nơi này lại là ở Vụ Cấm Hải!

Hơn nữa, tên mập cũng cảm giác được pháp bảo mang lại cho hắn ưu thế càng lúc càng yếu, gần như tiếp cận với con số không, hắn cũng đã từng nghĩ qua việc kích bạo siêu cấp Thần khí, nhưng đáng tiếc là hai người kia căn bản không cho hắn có cơ hội. Hơn nữa, bốn phương tám hướng lại có trên trăm đạo Không gian liệt phùng, nếu hắn kích bạo Thần khí, rất có thể sẽ khiến cho một phương không gian này bị nghiền nát. Như vậy, hắn chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.

Hơi nước trên bầu trời càng lúc càng nhiều, lại cứ để chuyện này kéo dài, mạng của hắn, vậy là không có biện pháp rồi.

Dưới tình huống quỷ keo kiệt chưa chạy tới, tên mập chỉ có thể hô lớn:

- Năm kiện, cứu ta ta liền dùng năm kiện siêu cấp Thần khí làm thù lao!

Hai tên mặt trắng đen nghe vậy không khỏi trì trệ lại, năm kiện siêu cấp Thần khí mang đến áp lực quả thật đủ lớn. Theo đó, nội tâm tên mập liền buông lỏng đi, thầm nghĩ:

"Cái này đã đủ để các ngươi xuất thủ a!"

Tên mặt trắng lạnh lùng nhìn Sở Nam, quát:

- Nếu ngươi dám loạn động, Bạch gia liền thu thập ngươi luôn.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sở Nam không thèm liếc hắn mà chỉ nói với tên mập:

- Chưa đủ!

- Chưa đủ?

Tên mập ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, cũng ngay lúc hắn mở miệng, tên hán tử mặt đen lại chém cho hắn một nhát văng về vị trí lúc trước, đồng thời còn xé ra bên cạnh tên mập hai cái Không gian liệt phùng. Tên mập thấy thế cục càng lúc càng nguy cấp, hy vọng bảo mạng duy nhất đúng là ở trên người hai kẻ kia, bất đắc dĩ hắn một bên ngăn cản công kích của tên mặt trắng, một bên nói ra:

- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì mới ra tay?

- Nghe lệnh của ta!

Tên mập tinh tường bốn chữ này, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy thật siêu tưởng nên hắn liền nói ra:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta chỉ nói một lần!

Sở Nam đem chú ý lực chuyển lên đám hơi nước trên bầu trời, tên mập lại bị chém trúng một đao, một chưởng, sắc mặt theo đó mà trở nên trắng bệch, đồng thời đám hơi nước kia cũng càng ngày càng hạ thấp xuống. Ngoài ra, tên mập còn cảm thấy bên trong thân thể bắt đầu truyền đến cảm giác tan vỡ!

Cùng lúc này, hắc lão đầu xuất hiện, tên mập đại hỉ mà cao giọng hô:

- Quỷ keo kiệt, nhanh giúp ta, có bảo bối.

Hắc lão đầu đứng nghiêng nghiêng phía sau Sở Nam không chút động đậy nào, tên mập lại hô lên lần nữa nhưng hắc lão đầu vẫn không có động tĩnh gì.

Cảm thấy không ổn, tên mập lúc trước truyền âm cho hắc lão đầu cũng không có truyền cho tam các chủ, bởi vì khả năng hắc lão đầu đến cao hơn, về phần tam các chủ...

Dù sao, nội bộ Tinh Bảo các cũng có cạnh tranh, cũng có tranh đấu...

Nhưng không ngờ, người chắc chắn ra tay cứu hắn lại không xuất thủ, bởi vì khiếp sợ, bởi vì thế công như đòi mạng của hai tên mặt trắng đen nên hắn không có chú ý tới tu vi của hắc lão đầu lúc này chỉ có Võ Thánh đại viên mãn.

- PHỐC PHỐC PHỐC...

Tên mập liên tục thổ huyết, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, tên mặt trắng cùng tên mặt đen liếc nhau một cái, tựa như cùng hạ một cái quyết định gì đó mà ngay lập tức tên mặt đen liền hét lên:

- Thiên Đao Diệt Thế!

Vô số Kim pháp tắc hoành không xuất hiện, ngang nhiên mà ra, bộ dáng như muốn đem hết thảy trước đường đi của nó đều chém cho trảm diệt.

Thiên Đao hạ xuống, nhưng là hạ xuống ở địa phương cách đấy mấy trăm trượng!

"Răng rắc" một tiếng, pháp bảo phòng ngự trên người tên mập lập tức bị trảm phá.

Phòng ngự vừa vỡ, tên mập liền minh bạch tính mạng của hắn tuỳ thời khó giữ, cũng ngay tại lúc này tư duy của hắn liền trở nên vô cùng nhanh nhạy. Trong nháy mắt hắn liền nghĩ ra phương pháp ứng phó, đó chính là "di hoạ sang đông"!

Chỉ cần đáp ứng điều kiện kia, để người ta ra tay, để hai người kia cùng hai tên mặt trắng đen liều mạng...

Một sát na sau đó, tên mập liền không chút do dự nào mà hô lên:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi, sẽ nghe lệnh ngươi!

Cũng trong nháy mắt này, đám hơi nước cách hắn chỉ còn 10m, trên người hắn đã phun ra máu huyết.

Ngay lúc này, đám hơi nước kia đột nhiên chuyển hướng, chuyển hướng về phía Sở Nam rơi xuống. Chỉ trong khoảng một phần ngàn cái nháy mắt, đám hơi nước liền hạ xuống đầu Sở Nam, kế đó liền đem Sở Nam nhấn chìm vào bên trong, tên mập theo đó mà choáng váng một trận.

Tên hán tử mặt trắng thở phào một hơi, không khỏi thì thầm:

- Bạch gia còn tưởng ngươi là cao nhân gì đó cố ý hạ thấp tu vi xuống, dùng khí tức Võ Thánh lừa người. Không nghĩ ra, ngươi thật đúng là con tép nhỏ!

Ngay lập tức, chú ý lực của hắn liền chuyển lên thân Cửu Võ, thân thể theo đó mà hướng Cửu Võ lao thẳng tới, còn đối với Sở Nam hắn lại nói:

- Làm bộ làm tịch, đợi Bạch gia đem tên này thu thập, sau đó liền hảo hảo chiêu đãi ngươi!

Cửu Võ lắc đầu, đối với tên mặt trắng mà cười nói:

- Đối thủ của ngươi, không phải ta!

Lúc tên mặt trắng nghi hoặc, thì bên trong đám hơi nước lại truyền ra thanh âm:

- Đối thủ của ngươi, là ta!

Nghe được lời này, tên mặt trắng không khỏi cuồng tiếu không thôi:

- Ngươi đã bị Thuỷ Vân của ta bao bọc, ngươi có tư cách là đối thủ của Bạch gia sao?

Sở Nam không chút ngó ngàng tới hắn mà lại quát lên:

- Chiến Thần, ngươi có thể xuất hiện.

Ngay lập tức, Thiết Thương Hùng vẹt đám người hướng hán tử mặt đen mà lao tới, hán tử mặt đen thấy vậy liền cười nói:

- Lại một kẻ đến chịu chết! Không cần sợ, đợi lão tử thu lấy bảo bối của tên mập kia xong sẽ chậm rãi chơi đùa với ngươi.

Thiết Thương Hùng tay không tấc sắt lao tới.

Bên kia, Sở Nam mang theo đám hơi nước hướng tên hán tử mặt trắng từng bước từng bước một đi tới

Nhìn Sở Nam dẫn theo đám hơi nước khổng lồ kia đến trước mặt, tên mặt trắng liền cảnh giác thật sâu. Ngay lập tức, hắn lại trở nên nghi hoặc vạn phần:

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Nếu như hắn thực lợi hại, vậy sao có khả năng hắn để Thiên Thuỷ Vân của ta đánh trúng?"

"Là cố ý hay sao?"

Tên hán tử mặt trắng như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net