vu nghich can khon 1360-1411

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân ảnh trong hắc vụ thấy bản thân rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy, nếu hắn là kẻ bình thường thì dứt khoát sẽ lấy ra kiện pháp bảo tối lợi hại nhất dùng để bảo mệnh, không còn tính mạng thì pháp bảo có lợi hại bao nhiêu chăng nữa thì có ích gì? Pháp bảo cũng không phải là sẽ không có lại, còn mạng, hết thảy đều không.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng mà, thân ảnh trong hắc vụ lại là kẻ "phi thường", đối với hắn mà nói, pháp bảo so với mạng của hắn còn muốn trọng yếu hơn nhiều, cho dù ngay cả một kiện Tông khí đi chăng nữa. Thân ảnh trong hắc vụ đầu tiên là lấy ra một kiện pháp bảo, mặc dù là Thần khí đấy nhưng mà ở trên lại có vết rách, đúng là một kiện tàn phẩm!

Sở Nam cùng Cửu Võ lại một lần nữa không nói lên lời.

- Hắc lão đầu này thật sự là kẻ không cần mạng, người như vậy thật là hiếm thấy! Bây giờ ta rốt cuộc đã minh bạch, vì sao lúc trước kích bạo Thần khí mà khiến hắn tức giận như vậy.

Trong lúc nói ra câu này, kiện tàn phẩm vừa mới xuất ra kia đã không chịu nổi uy năng của Tinh Thần trận mà hoá thành bột phấn. Hắc lão đầu gào lên một tiếng thê thảm, tựa như là khóc tang thân nhân chết vậy. Nếu không phải có Tinh Thần trận uy hiếp, hắc lão đầu rất có thể thắp nhang lập trang thờ, cúng tế kiện tàn phẩm kia một phen!

Giờ phút này, hắc lão đầu không thể không lần nữa lấy ra một kiện pháp bảo khác, lần này Sở Nam lại ngoài ý muốn chính là, hắc lão đầu kia vẫn không xuất ra thứ gì đó tương tự như mảnh toái phiến kia mà chỉ là một kiện Thần khí hoàn hảo, hơn nữa cả người hắn lúc này đã bắt đầu tung toé máu tươi rồi.

Không hề nghi ngờ, kiện Thần khí hoàn hảo kia cũng không chịu nổi cỗ uy năng kia mà nát bấy đi, hắc lão đầu theo đó mà gào thét càng thêm thê lương rồi.

Sở Nam cũng không khỏi khịt khịt cái mũi, đối với Cửu Võ nói:

- Chúng ta gặp phải địch thủ dạng cái gì đây?

- Keo kiệt chi thần!

Bốn chữ của Cửu Võ trực tiếp đem hắc lão đầu miêu tả vô cùng chính xác!

Dưới cái nhìn của hai người Sở Nam, hắc lão đầu gắng nhịn đau đớn xuống mà lấy ra từng kiện, từng kiện pháp bảo một, nhưng Sở Nam đã có chút không nhịn được rồi, hắn nói:

- Hắc lão đầu, xem ngươi còn nhiều pháp bảo để lãng phí như vậy, nếu trực tiếp xuất ra một kiện pháp bảo lợi hại thì đám Thánh khí, Thần khí này ước chừng có thể giữ lại được rồi. Hơn nữa, ngươi xuất ra mấy thứ kia cũng không có bị phá tổn, nói không chừng đến cuối ngươi lại có thể thu hồi cũng nên. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là ngươi không thể chết được, nếu chết rồi vậy thì cái gì cũng đừng mong gỡ lại!

Sở Nam nói như thế làm cho hắc lão đầu kia nghe xong liền tru lên một tiếng cực kỳ không cam lòng mà lấy ra một khối thạch đầu đen xì. Sở Nam chứng kiến khối thạch đầu này, trong nháy mắt hai mắt liền phát quang lên!

Chứng kiến khối thạch đầu kia, Sở Nam thoáng cái liền nghĩ đến Tử Mộng Nhân vì lúc đầu giúp hắn tái luyện chế lại trọng kiếm mà gia nhập vào một khối hắc thạch đầu không rõ lai lịch. Sở Nam khẳng định, khối thạch đầu trước mặt này cùng thứ dung hoà vào bên trong trọng kiếm kia chính là cùng một loại vật chất.

"Thạch đầu như vậy, đúng là thứ cần thiết để luyện chế trọng kiếm."

Sở Nam thầm ghi nhớ trong lòng, ngày tái luyện trọng kiếm kia hết hảy liền tái hiện lại trong đầu, sau đó trong đầu hắn lại xuất hiện một cái nghi vấn:

"Thạch đầu có thể làm trận tài của Tinh Thần trận sao?"

Sở dĩ có nghi vấn này là vì khối thạch đầu lúc đó phải tiến vào sâu bên trong Bát Nhã Dung Viêm, còn máu tươi của hắn, rồi chuyện luyện hoá, tất cả trong nháy mắt lần lượt lướt qua mà khối thạch đầu đó vẫn một mực nguyên vẹn, một điểm dấu hiệu huỷ hoại cũng không có.

Hắc lão đầu thừa dịp thoát thân.

Lần này, hắc lão đầu không có lao tới Sở Nam nữa mà nghĩ biện pháp thoát thân cùng mau mau đến xem Bạch Cốt Lục Giáp trận của hắn vì cái gì mà không thể dùng được nữa.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cửu Võ nhìn về phía Sở Nam, hiển nhiên là đang đợi Sở Nam chỉ ra cái vị trí tiếp theo nhưng Sở Nam lại đang lâm vào trong hồi ức. Cửu Võ không biết Sở Nam đang suy nghĩ cái gì nên liền chuyển ánh mắt nhìn về phía khối thạch đầu kia. Đúng lúc này Sở Nam lại hỏi:

- Hắc lão đầu, khối thạch đầu này ngươi có được từ đâu?

- Lão phu dựa vào cái gì mà phải nói cho ngươi?

Sở Nam hơi gật gật đầu, sau đó một ngón lại chỉ ra một điểm nào đó ở phía đông nam, hắn nói:

- Đem hắn bức tới vị trí đệ nhị thập tứ bộ đi!

Ngay lập tức, Cửu Võ lại thi triển ra kiếm khí chi lộ, còn Sở Nam lại dùng Chấn Thiên Quyền, một quyền lại một quyền hướng hắc lão đầu đánh tới, lực lượng phía sau lại càng lớn hơn phía trước.

Hắc lão đầu không ngờ quyền đầu của Sở Nam lại lợi hại như vậy, gần như là vô pháp chống cự, hắc lão đầu theo đó mà bị đẩy tới vị trí thứ hai mươi tư kia.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đã có giáo huấn phía trước, hắc lão đầu liền nhanh chóng móc ra một kiện pháp bảo tốt.

Sở Nam hi vọng lão sẽ tiếp tục xuất ra một khối thạch đầu giống như lúc trước, như vậy rõ ràng lão có khả năng biết được nơi nào đó có càng nhiều thạch đầu hơn nữa. Hắc thạch đầu đối với trọng kiếm mà nói, chính là vô cùng trọng yếu.

Đáng tiếc, lần này Sở Nam phải thất vọng rồi, hắc lão đầu chỉ móc ra được một khối lam thuỷ tinh.

Tiếp đó, chính là Sở Nam chỉ ra vị trí, hắc lão đầu bị ép tới đó, thống khổ vạn phần mà lấy ra pháp bảo bảo vệ tính mạng. Bất quá, Sở Nam cùng Cửu Võ đoán, hắc lão đầu có thể sảng khoái như vậy là bởi vì nghĩ rằng còn có thể thu hồi lại được, thuận tiện đem trên người bọn hắn lột sạch.

Lại móc ra ba kiện pháp bảo, một đao, một kiếm, một ngô câu!

Đến vị trí thứ hai bảy, Sở Nam cũng cực kỳ mừng rỡ, ý niệm như chớp xuất hiện trong nội tâm hắn:

"Xem bộ dáng của lão đầu này, trên người còn không ít thứ tốt a! Nếu hắn có thể giúp ta bố trí ra ba mươi sáu bước, vậy thì thật tốt quá."

- Tinh Thần trận, đệ thập nhị bát bộ!

Sở Nam hét lớn lên, thân hình hắc lão đầu dưới kiếm khi chi lộ cuồng lui lại, trong miệng lại không quên khóc rống không thôi. Tinh Thần trận này, mỗi một lần gia tăng thêm một bước chính làm lão chịu đựng thống khổ gia tăng gấp trăm, gấp ngàn lần. Nếu không phải trên người lão mặc một kiện pháp bảo vô cùng hung hãn mà nói, khẳng định bản thân đã sớm bị ép thành huyết nhục bầy nhầy.

Nhưng mặc dù vậy, có kiện pháp bảo kia hộ thân nhưng lão cũng cực kỳ không dễ chịu. Nhìn mấy cái vị trí, hắc lão đầu liền nghĩ tới, nếu hắn bước tới vị trí thứ hai mươi tám kia, huyết nhục trên người chắc hẳn sẽ rớt lại hơn phân nửa, thậm chí ngay cả tay chân cũng bị rớt xuống. Cho nên, hắn liền hô lớn lên:

- Đừng hòng lại bức lão phu nữa, lão phu cho dù phải chết cũng sẽ không lấy ra thêm pháp bảo nữa!

Nói xong, hắc lão đầu không thèm chống cự nữa, hai tay không chút cử động, ngay cả thân thể đang cuồng lui cũng dừng hẳn lại.

Hắc lão đầu thấy có tác dụng, trong nội tâm theo đó mà không khỏi trở nên vui vẻ, tiếp đó lão càng làm ra bộ dáng không muốn sống.

Lúc này, Sở Nam cười nói:

- Tốt, ngươi đã không muốn sống vậy thì ta đây sẽ tiễn ngươi một đoạn. Dù sao, khi ngươi chết đi, thứ ngươi sở hữu tất cả đều thuộc về ta rồi!

Lời vừa dứt, thân thể đang dừng lại của lão dùng tốc độ lui lại so với lúc trước càng thêm nhanh hơn. Dù sao, nghe được Sở Nam nói sau khi lão chết, tất cả mọi thứ của lão đều thuộc về Sở Nam liền khiến lão trở nên kinh hoảng vạn phần. Ngay lúc gần tiến vào vị trí thứ hai mươi tám kia, hắc lão đầu đột nhiên lấy ra một cái hồ lô ném tới.

Lập tức, thân thể lão liền dừng lại, còn chưa kịp thở ra một hơi thì Sở Nam lại quát:

- Tinh Thần trận, đệ thập cửu bộ!

Quát ra như vậy trong lòng hắn lại thầm nghĩ:

"Hắc lão đầu này giết người đoạt được không ít thứ tốt như vậy, có thể hay không có kiện hắc sắc lệnh bài kia?"

Lúc này hắc lão đầu lại lấy ra một bộ khải giáp, một khoả hồng kê thạch đản (vật hình trứng màu đỏ) đẩy Tinh Thần trận bố trí ra được tới đệ tam thập bộ. Dưới kiếm khí chi lộ cùng Chấn Thiên Quyền bao phủ, hắc lão đầu đã triệt để điên cuồng rồi, lão rống to:

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Lão phu đã không còn cái gì tốt rồi, giết đi, ngươi giết lão phu đi a! Dù sao lão phu chết rồi, cái gì cũng không biết.

- Thật sự không có rồi hả?

Sở Nam cười hỏi.

Hắc lão đầu vẫn một bộ dạng gà chết không sợ nước sôi mà nói:

- Thật sự không có, chết cũng không có.

- Ta quyết định rồi, không lấy tính mạng của ngươi nữa!

Sở Nam nói ra một cách sảng khoái.

Hắc lão đầu nghe được lời này, khuôn mặt muôn phần muốn chết kia lập tức biến thành kích động vạn phần, rối rít mà hỏi Sở Nam:

- Ngươi nói thật?

- Đương nhiên là thật, ta cũng không nói lời giả!

- Thật tốt quá...

- Ta sẽ để ngươi sống, sau đó sẽ từ từ móc hết bảo bối trên người ngươi ra, rồi từng cái từng cái huỷ trước mặt ngươi...

- Đừng a!

Hắc lão đầu lại phát ra một tiếng tru như lợn bị giết.

- Ta cũng không nói lời giả.

Sở Nam lại lập lại câu này.

Thân thể hắc lão đầu theo đó mà không ngừng cuồng lui về phía sau, một bên hô to lên một bên lại nghĩ đến tình cảnh từng kiện từng kiện pháp bảo bị huỷ mà đau lòng không thôi. Đúng lúc hắc lão đầu khi tiến vào vị trí thứ ba mươi mốt, thân thể lão liền trực tiếp bị đè rạp lên mặt đất, bộ dáng như tuỳ thời sẽ bị ép thành một đám huyết nhục. Lại thấy, hắc lão đầu lấy ra một vật trông như một quyển sách cổ, ngoài bìa lại có hắc bạch giao nhau.

Sau khi lấy ra, uy năng tập kích tới liền chuyển lên trên quyển sách cổ này, hắc lão đầu theo đó mà lại được tự do nhưng lão lại không có lập tức chạy ra ngoài mà nhìn chòng chọc Sở Nam mà nói:

- Lúc này, thật sự... thật sự là... không còn gì rồi...

- Ân.

Sở Nam không có xử ép lão nữa mà nhìn thật sâu về phía quyển cổ thư kia mà gật gật đầu nói:

- Bây giờ, ngươi có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc là nhân vật gì.

- PHỐC...

Hắc lão đầu nghe được lời này mà trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, người ngu lúc này cũng nhìn ra Sở Nam căn bản không có đem thân phận thực sự của lão để vào trong mắt. Trong nội tâm lão lúc này buồn bực vạn phần, lão giết người đoạt bảo vô số, cho tới bây giờ cũng chưa có bị ai "đen ăn đen" qua, nhưng ai ngờ, nuôi nhạn rồi cũng có ngày nhạn mổ vào mắt!

Hôm nay, lật thuyền trong rãnh, bị con mồi "đen ăn đen", hắc lão đầu tự nhiên không nghĩ tới Sở Nam vốn dĩ với sự tình "đen ăn đen" lại quá quen thuộc, dù sao tại khu vực Bắc Tề, uy danh Hắc Bạch Song Sát cũng đủ hiển hách!

Bất quá, hắc lão đầu vẫn nói ra:

- Lão phu là một trong ngũ đại các chủ của Đại Trung châu Tinh Bảo các!

- Tinh Bảo các?

Sở Nam nhìn chòng chọc lão, một chút rời đi mảy may cũng không có mà chìm vào trong hồi ức. Lúc trước là khối hắc thạch đầu, bây giờ lại là Tinh Bảo các, Sở Nam nhớ rõ, tại thiết lôi nghênh chiến thiên hạ tại Đông Nhạc thành, tam đại các chủ Tinh Bảo các Khỉ Cầm từng đồng ý trợ giúp hắn. Tuy nói lúc đó Tinh Bảo các cấp cho hắn ít trợ lực cũng chỉ coi như là một lần đầu tư, nhưng xác thực là có ân. Hơn nữa, Sở Nam lại là một cung phụng của Tinh Bảo các.

Những chuyện này không trọng yếu, Đại Trung châu Tinh Bảo các cùng Tinh Bảo các ở gia hương có lẽ không chỉ đơn giản là trùng tên, đoán rằng giữa hai nơi vẫn còn có mối liên hệ nào đó, nếu như có liên hệ, chuyện này nói lên...

Sở Nam mãnh liệt nhớ lại, sau tìm tòi trong trữ vật yêu đái một hồi mà lấy ra một khối lệnh bài cung phụng mà Khỉ Cầm từng cấp cho hắn, hắn hướng hắc lão đầu nói:

- Khối lệnh bài này, ngươi có nhận ra?

Hai mắt lão thoáng mê ly đi một chút rồi sau đó lại hiện vẻ thanh minh mà nói:

- Đây không phải là lệnh bài Tinh Bảo các của Khỉ gia sao? Phía dưới có một đoá Tinh hoa chính là bằng chứng, nhưng mà Khỉ gia sớm đã biến mất...

Nói tới chỗ này hắc lão đầu lại không có nói tiếp nữa mà lại hướng Sở Nam cười nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi xem chúng ta có phải là "đại thuỷ nhấn chìm miếu Long vương" không? Ta là Tinh Bảo các các chủ, ngươi là Tinh Bảo các cung phụng, chúng ta đều là người một nhà, mà đã là người một nhà vậy ngươi hãy thả ta ra a, lại đem mấy thứ kia trả cho ta, sau đó...

- Sau đó, lại đem mấy khoả cốt đầu, kiếm kia đưa cho ngươi chứ gì?

Sở Nam tiếp lời lão.

Hắc lão đầu vốn là hạng người khôn khéo vô cùng nhưng phạm trù liên quan tới bảo vật liền lâm vào hồ đồ mà gật đầu không thôi.

- Như vậy là tốt nhất.

- Ngươi nằm mơ sao?

- Chỉ cần ngươi cho ta, ta liền để ngươi trở thành trưởng lão Tinh Bảo các, ngươi có thể...

- Không hứng thú.

Hắc lão đầu thuyết giáo nhưng lại bị Sở Nam dứt khoát từ chối. Giờ phút này, Sở Nam trong lòng nghĩ tới nhiều nhất chính là:

"Đám người Khỉ Cầm như thế nào lại từ Đại Trung châu đi tới nơi gia hương vắng vẻ kia, chẳng lẽ còn có một con đường khác đi tới gia hương sao?"

Nghĩ đến đây Sở Nam liền cảm thấy có chút gì đó không ổn, hắn hỏi hắc lão đầu:

- Lúc này Tinh Bảo các đến có bao nhiêu người?

- Ba, ta, nhị các chủ và tam các chủ.

Hắc lão đầu một điểm phản kháng cũng không, Sở Nam lại không chút tin tưởng nào mà lại lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài đưa đến trước mặt lão mà nói:

- Khối hắc sắc lệnh bài này, ngươi có nhận ra không?

- Giống như...

Chỉ nói ra được hai chữ này xong lão liền lắc đầu nguầy nguậy rồi nói ra hai chữ "không biết", mà trong lúc lão lắc đầu mãnh liệt nhất Sở Nam lại xuất thủ. Hắc lão đầu phản ứng đặc biệt nhạy cảm, trước tiên là tự bảo vệ lấy, nhưng lại là bảo vệ khoả giới chỉ trữ vật trên tay trước, tiếp đó là cái túi trên người.

Truyện "Vũ Nghịch Càn Khôn " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cho nên, Diệt Nguyên Minh Đằng dễ dàng đem lão trói thành cái bánh tét!

Dưới trùng trùng điệp điệp lực lượng, hắc lão đầu trên người vốn bị trọng thương, tu vi chỉ trong chín lần hít thở sau liền rơi xuống còn Võ Thánh đại viên mãn!

Đúng lúc hắc lão đầu chấn kinh không thôi, Sở Nam lại lấy của lão một giọt máu, sau khi đem luyện hoá đi thì cả người lão liền chấn động, ngay lập tức lão liền bi thống mà quát lên:

- Đừng tưởng khống chế được sinh tử của ta mà ta sẽ khuất phục, bảo bối của ta, toàn bộ phải là của ta, của ta...

- Nếu như ta có thể giúp ngươi tìm được càng nhiều bảo bối hơn?

Hắc lão đầu nghe xong hai mắt liền phát sáng, lập tức quát ra:

- Vậy ngươi bảo ta làm cái gì, ta liền làm cái ấy!

Sở Nam nở một nụ cười, hắn nói:

- Biết rõ nhị các chủ, tam các chủ ở địa phương nào không?

Hắc lão đầu gật gật đầu, nhưng lại cũng lắc lắc đầu.

- Ngươi cảm thấy, nếu để Tinh Bảo các trở thành vật trong tay ngươi, bảo bối nhiều hay không?

Hắc lão đầu không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt như sao trời mà nói ra:

- Nhiều.

- Cho nên, ngươi phải cho ta biết, bọn hắn đang ở tại địa phương nào!

Thần sắc hắc lão đầu xuất hiện một tia do dự, đúng lúc này bên trong lỗ tai hắn đột quang hoa đại thịnh, một thanh âm theo đó mà truyền tới:

- Quỷ keo kiệt, nhanh đến giúp ta, bên này có bảo bối tốt!

Sở Nam nghe được thanh âm đột ngột này liền có chút kinh ngạc, Cửu Võ thấy vậy liền nói ra một cách nghi hoặc:

- Vạn lý truyền âm?

Cùng lúc đó, hắc lão đầu lại quát:

- Dù sao cũng là phường giết người cướp của, đi thôi!

Hắc lão đầu ở phía trước dẫn đường, đám người Sở Nam dùng tốc độ nhanh nhất hướng trung tâm cấm địa mà tiến về phía trước.

Thanh âm truyền tới bên tai hắc lão đầu kia chính là thanh âm của nhị các chủ, cũng chính vì ba chữ "bảo bối tốt" kia mà khiến cho hắc lão đầu hạ quyết tâm!

Nếu như nhị các chủ biết rõ ngọn nguồn, hơn phân nửa sẽ bị nộ hoả giày vò!

Thanh âm kia sau khi được truyền tới, thật sự là đúng như Cửu Võ nói, là dùng pháp bảo "vạn lý truyền âm" mà con số "vạn" kia chỉ là số ảo, vì đám người hắc lão đầu cũng có một kiện pháp bảo có đủ sức truyền âm trong năm vạn dặm!

Pháp bảo "vạn lý truyền âm" không chỉ có thể truyền âm mà còn có thể truyền tới phương vị, pháp bảo "vạn lý truyền âm" cũng không phải dễ dàng sử dụng gì, năng lượng tiêu hao trong đó cũng không phải là con số nhỏ, cho dù một gã Nhân Võ Thần muốn dùng một lần thì cũng phải bỏ ra một phần ba năng lượng trong cơ thể. Bởi vậy, không phải thời khắc khẩn cấp thì sẽ không vận dụng. Nói đúng ra, đám người nhị các chủ bây giờ có khả năng gặp phải rắc rối, mà "bảo bối tốt" trong lời của hắn nếu thật sự là đồ tốt vậy ai sẽ không tàng tư mà lại đi cùng người chia sẻ?

"Hắc lão đầu xuất ra mấy thứ kia quả thật bất phàm, Thiên Võ đại lục này lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy nhỉ? Xem ra, chuyến đi này thật đúng rồi! Ta ngược lại muốn nhìn, Thiên Võ đại lục này rốt cuộc phát sinh cái sự tình gì, không vô duyên vô cớ mà xuất hiện nhiều thứ tốt như vậy, là đại sự gì sắp phát sinh sao?"

Trong nội tâm Cửu Võ tràn ngập kinh ngạc, Sở Nam cũng vậy, Sở Nam kinh ngạc không phải vì những thứ kia, ngay cả kiện Thuỷ Tinh quan có khả năng xuyên việt đại lục đang nằm trong cơ thể hắn thì những thứ tốt kia trong mắt Sở Nam cũng không đáng là gì. Thứ hắn kinh ngạc đó chính là pháp bảo vạn lý truyền âm kia rõ ràng lại có thể xuyên thấu Tinh Thần trận của hắn!

Tinh Thần trận sắc bén ra sao tự nhiên không cần nhắc tới, ngay lúc nghe được thanh âm của nhị các chủ, Sở Nam liền suy nghĩ tới chuyện sâu xa hơn.

"Thanh âm có thể xuyên qua, vậy nói rõ trận này vẫn còn có sơ hở, mà sơ hở này, có phải hay không Thanh âm pháp tắc của Tiên Nguyệt đủ mạnh liền có thể phá Tinh Thần trận? Hoặc nói là, Tinh Thần trận hoàn chỉnh có thể ngăn cách thanh âm?"

Suy nghĩ này một mực quanh quẩn trong trí óc hắn nhưng hắn cũng không thể tiếp tục truy cứu được.

"Đến lúc đó phải hảo hảo nghiên cứu mới pháp bảo vạn lý truyền âm này mới được."

Một đoàn người lớn như vậy hướng trung tâm cấm địa mà chạy như điên, đây là do hắc lão đầu nói rằng, sau khi tiến vào khu vực này sẽ không còn Cấm Vụ xuất hiện nữa, về phần hắc vụ quanh người lão, mặc dù uy năng lợi hại, có thể hủ thực thần khí nhưng lại xa không bằng Cấm Vụ kia.

Giới chỉ trữ vật, túi đựng bạch cốt gì đó của hắc lão đầu lúc này đã đều nằm trên tay Sở Nam. Lúc Sở Nam lấy ra khoả giới chỉ trữ vật hắc lão đầu tự nhiên không thể không gắt gao nhìn tới, với đủ thủ đoạn khóc lóc kể lể cùng lời lẽ nanh ác, chỉ cần Sở Nam lấy giới chỉ trữ vật của hắn, cho dù hắn tự bạo cũng không tiếc. Nhưng mà, Sở Nam lại giảng giải cho lão một lượt, tuy rằng không cam lòng nhưng nghĩ về chuyện sở hữu Tinh Bảo các, lão không thể không buông lỏng đi.

Trong lúc nhanh chóng chạy đi như vậy, Sở Nam liền bài trừ ấn ký trong chiếc nhẫn rồi tiến vào trong xem xét.

Không gian trữ vật bên trong tương đối lớn, cao ba trượng rộng chín trượng, trong không gian này đồ vật này nọ chất thành đống, có bảo bối, cũng có rác rưởi.

Phía dưới cùng tự nhiên là rác rưởi, gì mà Tông khí, còn có Thánh khí tàn phẩm, mà khiến cho Sở Nam kinh ngạc nhất chính là hắn còn thấy một kiện Linh khí, là một cái la bàn, chỉ là trung phẩm Linh khí. Sở Nam nghĩ mãi mà không rõ hắc lão đầu vì cái gì mà đem kiện trung phẩm Linh khí bỏ vào trong này.

Thoáng nhìn qua phần dưới Sở Nam liền chuyển lên phía trên, ở phía trên Thần khí cũng có không ít, ước chừng đến trăm kiện, còn ở phía trên nữa lại chính là siêu cấp Thần khí!

Siêu cấp Thần khí quý hiếm như vậy, trong giới chỉ trữ vật của hắc lão đầu, không ngờ hắc lão đầu lại có thể thu thập được mười hai kiện, một con số

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net