Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

107.

Hàn Tố chớp chớp mắt, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ xem lời Hàn Diệp vừa nói là có ý gì. Cuối cùng nó rũ mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cha còn có thể trở về không? Mẹ con cũng đi mất rồi, mẹ đi tìm cha con sao?" Tuổi nó tuy nhỏ, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi qua cũng coi như đã nếm mùi thói đời nóng lạnh, có một số việc nó cũng loáng thoáng hiểu rõ. Bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Thấy vẻ mặt Cơ Phát không vui, Hàn Diệp vừa định lên tiếng thì lại nghe Hàn Tố nói: "Nói như vậy, cha con là đại anh hùng phải không?"

Cơ Phát đáp: "Phải, mẹ con cũng là một người vô cùng giỏi giang, những năm này lang bạt kỳ hồ, thật vất vả cho bà ấy." Ba người cứ như vậy trò chuyện đến trưa, chủ yếu là Hàn Diệp nói Cơ Phát nghe. Nói đến chính sự trên triều dạo này thế nào, Hàn Diệp liền tranh công kể lể những ngày này hắn rất vất vả, xong thì nhắc đến vài chuyện như việc khởi công xây dựng thủy lợi ở Tây Bắc tiến triển khá tốt, phương Nam lại có họa hồng thủy, quốc khố xuất ra bao nhiêu tiền chẩn tai tế bần, chỉnh đốn triều chính tiếp tục đến nay rất có hiệu quả, vân vân mây mây. Trên mặt thằng nhóc hiện rõ ràng ba chữ khen ta đi, Cơ Phát nhếch khóe miệng cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, y nói: "Bệ hạ của chúng ta đúng là một ngày bận trăm công ngàn việc".

Thấy y cười, Hàn Diệp cũng nhịn không được mà cong nhẹ khóe môi. Thế nhưng tiểu Thái hậu quả thật có hơi không quan tâm, cũng không phải do y cố ý, chỉ là Hàn Tố đang nằm trong lòng y chớp mắt nửa hiểu nửa không nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy hồi nó đã thấy khó chịu. Nó giật nhẹ vạt áo Cơ Phát, rồi còn kéo ngón tay y, quấy đến mức y ngồi cũng không được an ổn. Nó kéo dây buộc tóc của Cơ Phát, không biết kéo trúng sợi tóc nào mà khiến tiểu Thái hậu nhẹ nhàng "ai da" một tiếng. Bị nó làm đau nhưng y vẫn nhẹ nhàng hỏi nó làm sao vậy. Đương nhiên Hàn Diệp thấy đau lòng vì y, còn rất phiền lòng vì nhiều lần hắn nói chuyện cùng Cơ Phát đều bị cắt ngang. Hắn nhíu mày nói: "Đừng có quấy".

Lúc không cười trông hắn rất có lực uy hiếp, lại thêm thái độ nghiêm túc khiến thằng nhỏ hoảng sợ, vội vàng buông lỏng tay nép vào lồng ngực Cơ Phát. Tiểu Thái hậu vuốt tóc Hàn Tố rồi nhắc nhở hắn: "Nói chuyện với trẻ con phải nhẹ nhàng một chút, sao người cứ trưng cái mặt lạnh ra, lại còn hung dữ như thế, dọa nó sợ mất rồi".

"Mọi chuyện vẫn chưa được quyết định, Mẫu hậu đừng chiều hư nó." Hiếm khi thấy Hàn Diệp không thuận theo y, Cơ Phát bèn phất tay bảo cung nhân dẫn Hàn Tố ra ngự hoa viên chơi. Trong phòng chỉ còn hai người, y nói: "Thằng bé còn nhỏ, thân thế lại khổ, nếu như vào cung còn không được đối xử tốt thì thật đáng thương biết bao nhiêu".

"Có ai mà không đáng thương. Đã muốn dựa theo đãi ngộ với Thái tử để nhận nuôi nó, vậy thì phải theo tiêu chuẩn của Thái tử để yêu cầu nó, bằng không sẽ chỉ nuôi dạy ra một thiếu gia ăn chơi mà thôi." Hàn Diệp gõ tay lên án, tiểu Thái hậu rũ mắt tựa hồ đang suy nghĩ kỹ càng. Sau một lúc lâu y ngẩng đầu lên, có tiểu thái giám đi đến bẩm là đang có một vị đại thần nào đó đợi ở thư phòng, Hàn Diệp mới rời đi. Sắp đi đến cửa rồi hắn vẫn không cam tâm quay trở lại nhéo một cái lên tay y, để lại tiểu Thái hậu với khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang được cung nhân nắm tay chơi đùa trong viện.

Không phải là y nuông chiều... Chỉ là Hàn Tố thực sự rất giống Hàn Diệp. Nhìn đứa bé kia, y thoáng như thấy được một Hàn Diệp nho nhỏ đứng trước mặt mình, gầy gò đến nỗi khiến người đau lòng.

Cung nhân tạm biệt đứa bé, y hỏi một chút mới biết được Hàn Diệp đã bảo người sắp xếp xong xuôi từ sớm.

Tối hôm ấy, Hàn Diệp trở về trễ hơn thường ngày. Trù phòng để dành bữa tối, hắn ăn vội một chút rồi rón rén tiến vào phòng. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ngoài ý liệu là Cơ Phát vẫn còn chờ hắn. Y mặc một bộ đồ ngủ màu xanh da trời, mái tóc dài buông xõa, ngồi tựa lưng ngủ thiếp trên giường, tay đặt trên đùi đang giữ một quyển sách gì đó. Hàn Diệp biết y luôn đi ngủ sớm, cố đến giờ này hẳn phải rất mệt. Hắn cẩn thận rút quyển sách dưới tay y ra, sau đó đỡ người y xuống giường để y ngủ ngon. Một cử động nhỏ lại khiến tiểu Thái hậu tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở miệng gọi một tiếng: "Bệ hạ".

Hàn Diệp lên tiếng đáp rồi đỡ cánh tay y, giúp y tựa vào giường. Uống một hớp nước Hàn Diệp đưa cho, Cơ Phát mới tỉnh táo hơn đôi chút. Hắn hỏi: "Mẫu hậu có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta à? Sao lại đợi tới bây giờ?"

"Hừm... Dù sao cũng sẽ bị Bệ hạ quấy rối, chẳng bằng tự ta tỉnh dậy." Cơ Phát bĩu môi. Rốt cuộc trên mặt Hàn Diệp cũng xuất hiện một nụ cười dịu dàng, hắn nói: "Mẫu hậu quả là hiểu chuyện nha. Không phải do người ngại nóng nên không cho ta tới gần sao? Vào hè người đã sợ nóng, vậy mà hôm nay còn muốn dựa sát thằng nhóc kia như vậy, không phải càng nóng hơn sao?" Hắn đặt cái chén lại lên bàn, cong người nhào lên giường, gối đầu trên đùi y rồi nhắm hai mắt lại. Hắn vòng hai cánh tay quanh eo Cơ Phát, đoạn nói: "Mẫu hậu muốn nói với ta chuyện này?" Hắn vùi mặt sâu vào quần áo tiểu Thái hậu, thở phào một hơi khi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Cơ Phát đưa tay kéo tóc mai bên thái dương của hắn, sợ hắn nằm đè lên tóc, xong thì giúp hắn tháo búi tóc ra, luồn cả năm ngón tay vào tóc hắn. Rất an bình tự tại, bàn tay y đặt trên mái đầu Hàn Diệp vuốt ve, thủ thỉ: "Vì đứa bé kia đến đây mà Bệ hạ chẳng vui vẻ gì, thế nhưng người vẫn thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi".

_________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net