Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

108.

Hàn Diệp ậm ừ vài tiếng rồi dụi dụi lên bụng y, miệng cứ làu bàu bảo Mẫu hậu ôm nó thì cũng phải ôm ta. Cơ Phát bất đắc dĩ chạm lên đầu hắn: "Bệ hạ lớn tướng rồi, sao vẫn còn hờn dỗi như trẻ con thế kia. Còn nữa, Bệ hạ định khi nào chính thức nhận đứa bé này?"

"Lễ bộ đang tính ngày hoàng đạo, chờ một ngày tốt. Còn phải đi tông miếu bái lễ, tốt xấu gì cũng phải để Hoàng huynh biết được đã tìm được hài tử của mình." Hàn Diệp hất cắm, lại nghe Cơ Phát nói: "Việc này phải mau mau xử lý, nếu kéo dài thì đối với đứa bé cũng không tốt." Hắn nói: "Thế nhưng việc này không gấp được, tóm lại vẫn nên để nó ở trong cung vài ngày, làm quen với hoàn cảnh đã, sau này muốn đổi cách xưng hô cũng dễ dàng tiếp nhận hơn".

Cơ Phát nghe vậy thì cười nheo cả mắt: "Bệ hạ nói đúng, tại ta quá gấp gáp, suy nghĩ chưa chu toàn rồi." Y đưa mắt nhìn bóng cây bên ngoài cửa sổ: "Sau này trong cung có thể náo nhiệt hơn rồi, Bệ hạ coi như cũng có người kế tục." Y nghĩ gì đó lại nói tiếp: "Từ giờ đã có thêm một đứa bé gọi Bệ hạ là phụ hoàng... gọi ta là... Hoàng tổ mẫu?" Y thì thào lặp lại ba chữ này, vừa cảm thấy kỳ quái vừa buồn cười. Tuổi y còn chưa qua nhi lập(*), thế mà cháu con đều có cả rồi, thật là một mối quan hệ kỳ quái. Khi trong lòng đang cảm giác có chút mất mát không rõ nguyên do, tiểu Thái hậu chợt thấy bàn tay mình được nắm lấy. Y cúi đầu xuống, thấy Hàn Diệp đang dõi theo mình, ánh mắt hắn trĩu nặng lo âu, y buột miệng hỏi: "Bệ hạ cảm thấy vui đúng không?"

(*)Nhi lập: 30 tuổi.

"Không vui." Hàn Diệp chống người dậy rướn lên hôn y, "Mẫu hậu vẫn còn rất trẻ, là một vị công tử tiêu sái, sao có thể để người khác gọi là tổ mẫu. Tất cả là tại đứa bé này sinh ra không đúng lúc." Cơ Phát phụt cười, nhẹ nhàng nện vào bả vai hắn rồi nói: "Bất kể thế nào cũng phải gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng nó. Muốn lập nó thành Đông Cung, sau này trở thành vua một nước thì tất cả đều phải cẩn trọng. Chờ chính thức nhận tổ quy tông, hãy đưa nó đến cung của ta, để ta có thể dạy dỗ nó".

Lời vừa nói ra, Hàn Diệp đang nói cười tíu tít đột nhiên xụ mặt xuống. Cơ Phát vỗ vỗ lên hai má hắn bảo: "Dù thế nào đi nữa thì tuổi của Bệ hạ cũng đủ để làm phụ thân nó rồi, không thể ngày nào cũng đi tranh giành tình nhân với một đứa trẻ chứ?" Hàn Diệp hừ một tiếng: "Nếu như ta trẻ lại mười tuổi..."

"Khi vừa nhìn thấy nó, ta có thể hình dung ra lúc Bệ hạ bằng tuổi nó trông như thế nào rồi." Hai tay Cơ Phát nựng mặt hắn, tỉ mỉ vuốt ve. Hàn Diệp nhìn dáng vẻ hiền hòa ấm áp của y mà thấy lòng ngứa ngáy, bàn tay bắt đầu không yên, men theo đường eo của Cơ Phát lần sờ xuống dưới, còn nói: "Hôm nay Mẫu hậu ôm nó mà không ôm ta, người không thấy nóng sao..."

"Bệ hạ muốn ta ôm người như thế nào?" Đôi bàn tay kia đang tác quái trên người y, lén lút dò dẫm tìm kiếm thắt lưng trên hông y. Cơ Phát không ngăn hắn lại, còn vòng hai tay quanh cổ hắn kéo hắn xích lại gần, như gần như xa hôn lên môi hắn, chụp được gáy hắn hôn lên ngay. Hàn Diệp áp y lên giường, kéo cổ áo ra hôn, vừa liếm đến ngực y thì bị Cơ Phát đẩy ra: "Bệ hạ... vẫn chưa tắm rửa..."

Hàn Diệp nhổm người dậy, cảm thấy kỳ lạ. Mặt Cơ Phát đỏ lên, ngón tay vô thức siết chặt ống tay áo, do dự nói: "Muốn cùng với Bệ hạ..." Quả thực là một thời gian rồi chưa được ân ái. Thời tiết nóng bức, hai người kề cận nhau khiến mồ hôi đổ đầm đìa. Y sợ nóng, Hàn Diệp thương y nên đến đêm chỉ quy củ ôm y cgws không vượt lôi trì nửa bước. Một ngày hai ngày còn ổn, lâu dần lại hệt như tra tấn. Cả tối Hàn Diệp vừa hôn y vừa liên miên nói y ôm đứa bé kia mà không ôm hắn làm Cơ Phát vừa buồn cười vừa xót xa. Tính tình Hàn Diệp không phải y không biết, không hiểu vì đâu mà ngày nào cũng tìm chút giấm chua rồi tự mình nhấm nháp. Giờ đứa bé này xuất hiện, sau này chắc chắn sẽ thành gà bay chó chạy. Thế nhưng dù trên miệng toàn treo lời bất mãn, hắn vẫn sắp xếp thỏa đáng cho Hàn Tố, thậm chí còn kỹ càng hơn cả y. Người trước mặt y có ánh mắt sáng rực, tràn ngập mong đợi nhìn y, nhìn đến mức lòng Cơ Phát vừa ấm áp vừa mềm nhũn ra. Y chống người hôn lên môi Hàn Diệp, đoabh nói: "Bệ hạ gần đây mệt mỏi... để ta dỗ Bệ hạ".

Đương nhiên là Hàn Diệp vui mừng không sao tả xiết. Hắn đè lên Cơ Phát, từng nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống, "Mẫu hậu thơm như vậy, sao còn cần phải tắm..."

Tiểu Thái hậu tựa đầu lên vai hắn, ôm chặt lấy hắn. Hàn Diệp ôm người trên gối hôn lên, cả người hắn dính dấp đầy mồ hôi. Cơ Phát cảm thấy hơi thở Hàn Diệp phả lên gáy mình vô cùng nóng bỏng, nóng đến mức khiến y ngơ ngác. Hàn Diệp ôm y đến hồ nước tắm rửa sạch sẽ, Cơ Phát tựa lên người hắn, để hai tay hắn nhào nặn quanh eo và chân y, thoải mái đến nỗi ý thức y mờ mịt. Đột nhiên y nghĩ tới một chuyện, bèn quay sang hỏi Hàn Diệp: "Ta nghe nói mẹ đẻ của đứa bé kia là đầu bài của Tần Lâu Mạnh quán. Cô ta có thể quen biết với đại hoàng tử, bên trong có nguồn cơn gì?"

_________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net