Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


112.

Nếu bảo Cơ Phát dùng một từ để hình dung Hàn Diệp, y sẽ nói là đồ ngốc. Lớn tướng thế này rồi, trông thì vô cùng khôn khéo mà thực ra lại ngốc hết thuốc chữa, ngày ngày ngoài việc nghĩ cách giày vò y ra thì không còn nghĩ được thứ gì. Thế nhưng không phải hắn không thông minh, mà còn ngược lại. Cơ Phát cảm thấy hắn cực kỳ thông minh, tỉ như bây giờ y tạm thời không biết phải đáp lời hắn như thế nào, chỉ có thể ôm chặt hắn trong lòng, nhẹ nhàng hôn hắn, nói hắn ngốc quá.

Còn làm được gì đây, đành nhận thôi. Cứ nhận đi, đã là mệnh thì vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Số mệnh ép y, hoặc buộc y chủ động đạp đổ mọi ràng buộc dày đặc để tiến vào thâm cung sâu thẳm này bầu bạn cùng hắn, để nửa đời gập ghềnh trước của y nếm trải biết bao tội lỗi cũng được yên ổn về bên cạnh hắn. Khiến y - một kẻ dường như đã chìm trong vô vọng gặp được một người đến sưởi ấm trái tim. Nhận đi thôi, không cần ai ép buộc. Ngay từ lúc đầu, y không biết chờ đợi mình phía trước là một chốn dịu dàng hay là cạm bẫy đường mật, nhưng y không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết rằng một khi bước vào thì không thể quay đầu được nữa. Bây giờ, y đã không còn muốn quay đầu nữa rồi. Cứ tiến về phía trước thôi, dù đến đâu chăng nữa sẽ luôn có người sánh bước cùng y, dẫu lạc vào đường cùng tối tăm thì cái chết của y cũng không vô nghĩa.

Ban ngày oi bức, đến đêm thì đổ xuống một trận mưa mát mẻ. Cái nóng bị thổi tan đi, nhường chỗ cho làn gió mát lùa vào qua những ô cửa sổ đang mở, kéo theo làn hơi ẩm cùng không khí ngọt ngào quấn lên chóp mũi. Người kia ngủ thiếp đi trong lòng y, Cơ Phát vòng tay qua người hắn, y không thấy buồn ngủ chút nào. Trận mưa lớn qua đi, để lại một bầu trời đêm quang đãng có ánh trăng trong veo rọi xuống, xuyên qua tán cây vẽ thành một cái bóng lớn trên mặt đất. Y ngước nhìn vầng trăng khuyết trên cao, đột nhiên nhớ đến chuyện nàng Vọng Thư đánh cỗ xe mặt trăng che mưa chắn gió cho vua. Y luôn nghĩ mình sẽ ở bên cạnh làm tròn chức trách phò tá vua cả đời, thế mà bây giờ, rõ ràng hoàn cảnh của y lại không như thế nữa. Y biết rõ mình không chỉ là một thần tử mà còn có một vai trò còn quan trọng hơn, một thân phận không được người đời thừa nhận. Y nghĩ rõ ràng và thấu đáo, cho dù không tin vào thần phật, y cũng âm thầm nhìn lên mặt trăng cầu nguyện:

Chỉ nguyện ta có thể che chắn, bảo vệ Hàn Diệp chu toàn, nhiều hơn khi hắn che chở mưa giông nắng gió cho y.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vừa qua lập thu, Hàn Tố được chính thức công nhận vào hoàng gia dưới danh nghĩa phụ tử với hắn. Hắn giao nó cho vài vị nho sĩ đức cao vọng trọng dốc lòng dạy bảo, Thái hậu trẻ tuổi thì tặng nó một quyển "Tuân Tử" do người tự tay chép. Trên triều đình, phàm là người có ánh mắt đều nhìn ra được, trông cậy vào việc Hoàng đế nạp hậu cung khai chi tán diệp là điều vô vọng, đây mới chính là thiên tử tương lai. Hoàng đế muốn tuyển chọn thư đồng cho Hàn Tố, lần này hễ nhà đại thần nào có con trai trong độ tuổi đều gần như muốn vót nhọn cả đầu dâng con trai mình lên. Hàn Diệp và Cơ Phát mất cả ngày trời lật xem danh sách, tổng hợp các suy tính một phen thì lọc ra được ba người, nhưng không biết phải chọn làm sao nên nhường lại quyền này cho Hàn Tố. Ngờ đâu sau khi cầm danh sách lên, Hàn Tố chỉ vừa nhìn ba cái tên khoanh đỏ đã ném cả danh sách đi, chui tọt vào lòng Cơ Phát: "Con không muốn con không thèm, con muốn ở cùng với ca ca cơ..."

Mặt Hàn Diệp lập tức đen thui hệt như đáy nồi tiểu Thái hậu nấu cháy khét. Hàn Tố học gì cũng rất nhanh, chỉ riêng việc luôn dính cứng lấy tiểu Thái hậu là làm cho Hàn Diệp giận mà không làm gì được. Mà chết hơn nữa là, mồm miệng nó mãi vẫn không sửa được. Hàn Tố cứ khóc lóc, ăn vạ không chịu gọi Cơ Phát là Hoàng tổ mẫu, Cơ Phát cũng không để tâm đến quy củ phiền phức này, để nó cứ gọi mình bằng cái danh xưng dở dở ương ương kia. Ban ngày Hàn Diệp không ở trong cung, Hàn Tố cũng không ở cùng Cơ Phát, hai người không đụng nhau thì không sao, chỉ đến khi tập viết chữ, vừa đụng nhau là lập tức giương cung bạt kiếm.

Thấy vẻ mặt Hàn Diệp không vui, Cơ Phát vội vàng bảo vệ đứa bé: "Bệ hạ đừng tức giận, A Hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, cần từ từ dạy bảo..."

"Từ từ dạy từ từ dạy, tháng sáu năm nay đã qua sinh nhật nó rồi, bây giờ nó đã hơn sáu tuổi. Lúc ta sáu tuổi đã phải nghe lão... Tiên Hoàng dạy bảo vỡ lòng rồi, Mẫu hậu lúc sáu tuổi cũng đã đọc sách hiểu lễ, sao đến lượt nó lại cứ phải từ từ?" Hàn Diệp thấy bực bội, không đơn thuần chỉ vì ganh tị với hai chữ ca ca, mà càng là vì tiểu Thái hậu tự dưng lại bao che khuyết điểm cho thằng nhóc kia. Hắn chỉ vào quyển danh sách rồi nạt Hàn Tố: "Mấy cái tên trên này đều do trẫm cùng Hoàng tổ mẫu của ngươi ngàn chọn vạn tuyển cho ngươi, rất có ích với tương lai sau này của ngươi, sao có thể nói ném là ném, nói không cần là không cần? Tùy hứng như vậy, làm sao học được lễ nghi? Ngươi đã gia nhập hoàng gia thì phải đảm đương trách nhiệm của hậu duệ hoàng tộc, tạo tiếng vang cho danh phận hoàng tử. Nếu không, nhẹ thì bị trách phạt, nặng thì trục xuất khỏi cung, về xó xỉnh đầu đường xó chợ của ngươi đi, đừng tưởng rằng có thể lấy Hoàng tổ mẫu của nhà ngươi ra làm kim bài miễn tử..."

Lời hắn có hơi nặng. Cơ Phát định nói gì đó thì Hàn Tố đang nấp trong lòng y bỗng lau nước mắt đứng dậy, đến trước mặt Hàn Diệp quy củ dập đầu, thút thít dừng tiếng khóc rồi nói: "Nhi thần... nhi thần biết sai rồi, xin phụ hoàng đừng tức giận..." Tiểu Thái hậu lặng lẽ lườm Hàn Diệp một cái, mà Hàn Diệp chỉ nhìn Hàn Tố, quẳng ra một câu: "Nhặt danh sách kia lên, ngươi muốn chọn ai thì nói".

________

P.s: Chúc mọi người nghỉ lễ 30/4 và 1/5 vui vẻ nha 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net