Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

113.

Hàn Tố vừa quỳ vừa thở hổn hển, tay và mặt nó đều nhem nhuốc cả. Cơ Phát vội vàng đưa khăn tay cho nó, nó nhận lấy rồi lau lung tung lên mặt, xong thì hé miệng nói: "Con cám ơn... Hoàng..." Hai chữ còn lại nó cứ loay hoay mãi không thốt ra nổi. Kỳ thật Hàn Diệp cũng không quá để ý chuyện đó, chỉ yêu cầu nó đọc thật kỹ bảng danh sách. Hàn Tố lật qua lật lại tờ giấy ấy nhiều lần, cuối cùng còn lại hai người. Hàn Diệp nhìn thoáng qua, chỉ có chỗ cái tên là được khoanh đỏ. Hàn Tố bĩu môi, vòng vo nửa ngày mới nói: "Cậu ấy... trong tên cậu ấy có một chữ, giống với tên mẹ của con..."

Thứ tử của Giang Thông Hải - Giang Ứng Liên - hơn Hàn Tố một tuổi rưỡi, đây là cái tên bị loại từ vòng đầu tiên. Hàn Diệp nhíu mày, tiểu Thái hậu bèn nói: "Nó ngồi chọn nãy giờ rồi, thôi thì coi như là có duyên phận, cứ chọn người này đi." Hàn Tố đứng đằng sau cúi đầu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, đến khi trông thấy Hàn Diệp gật đầu thì sắc mặt nó mới nhẹ nhõm trở lại, mở to đôi mắt ngấn lệ ngóng theo Hàn Diệp, há miệng chực muốn khóc. Hàn Diệp lấy cây bút chu sa đang cầm trên tay chấm một cái lên trán nó, đoạn bảo: "Chỉ lần này thôi, không được tùy hứng nữa." Rồi hắn lại bất lực mà nói: "Mít ướt thế này, sau này làm được trò trống gì đây..."

Hàn Tố vui vẻ ra mặt, nước mũi chảy ròng ròng không kịp lau, tiểu cung nữ đứng bên cạnh vội lấy khăn lau sạch cho nó. Hàn Diệp nói: "Vậy việc này cứ định thế đi, chọn ngày cho hai đứa gặp mặt một lần, sau này cùng nhau đọc sách". Thằng bé gật đầu như giã tỏi, Hàn Diệp thuận miệng hỏi đến bài tập hôm nay của nó, nghe được câu trả lời vừa ý thì thả nó đi rửa mặt, cho ra ngự hoa viên chơi. Trước khi đi, Hàn Tố vẫn nhìn chằm chằm Cơ Phát, tới khi Hàn Diệp trừng mắt mới vội vàng kéo cung nhân chạy đi. Cơ Phát cười híp mắt, khi trong phòng không còn bóng người ngoài y mới nói: "Bệ hạ thật sự càng ngày càng ra dáng phụ hoàng nha".

Hàn Diệp không nói gì, hắn chỉ bất giác nâng cốc trà bên cạnh lên uống một ngụm. Vừa rồi hắn nói hơi nhiều, cuống họng giờ khô khốc. Cơ Phát tiện tay cầm tờ danh sách kia lên, vừa xem vừa nói: "Giang Thông Hải đặt cho con trai cái tên văn nhã thật." Hàn Diệp hừ một tiếng: "Ẻo lả." Tiểu Thái hậu bật cười ra tiếng: "Sau này hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây. Đợi đến lúc Kỳ Tĩnh công chúa lâm bồn là A Hồi có thêm một đệ đệ hoặc muội muội khác họ nữa rồi, lại còn có thư đồng, chẳng mấy chốc trong cung sẽ thêm hẳn mấy đứa bé nữa rồi." Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, y hỏi hắn: "Bệ hạ vẫn cảm thấy không  nên để A Hồi đến ở cùng với ta à? Trông chừng nó để mỗi ngày nó khỏi chạy tới chạy lui, dạy dỗ cũng dễ hơn. Bệ hạ cũng có thể gặp nó nhiều hơn..."

"Không được." Hàn Diệp kiên quyết phản đối ngay lập tức, "Còn nhiều cung trống như vậy, nó ở đâu chả được sao cứ phải đến ở cùng Mẫu hậu..." Trông thấy Cơ Phát bĩu môi, hắn bèn nhẹ giọng lại: "Nơi ở của Mẫu hậu không lớn, một mình Mẫu hậu thôi đã chật chội, thêm một đứa bé làm sao đủ. Trẻ con còn ầm ĩ, làm Mẫu hậu mệt thì phải làm sao? Vả lại, ngày nào ta cũng đến, nếu để thằng bé trông thấy sẽ không tiện..."

Lời trước mâu thuẫn với lời sau. Cơ Phát đưa tay chọt hắn: "Bệ hạ nói bậy..." Hàn Diệp cười kéo ngón tay y: "Ta cũng đâu cấm nó tới đây, ta còn đang định ghé qua chỗ nó hằng ngày để dạy bảo nó kia kìa. Dù sao cũng chỉ có mỗi nó là người kế tục, phải chắc chắn rằng nó không đi sai đường." Hắn nói ra hết mọi dự định, tiểu Thái hậu cũng không nói gì thêm. Y cầm ấm trà châm thêm cho hắn một tách "Bệ hạ thật là ngoan, lời gì cần nói Bệ hạ đều nói cả rồi." Thằng nhóc kia vui vẻ uống trà, đoạn liếc mắt qua tiểu Thái hậu, thình lình bật ra một chữ: "Ca ca".

Cơ Phát đang cúi đầu xem một quyển sổ, có vẻ y không nghe thấy. Hàn Diệp hắng giọng, gọi thêm một tiếng: "Cơ Phát ca ca." Tiểu Thái hậu rùng mình, khó tin nhìn sang Hàn Diệp. Thằng nhóc nọ nheo mắt, vẫy vẫy đuôi ra chiều vô tội, nhưng miệng vẫn không ngừng tuôn ra tiếng sấm: "Hoa Hoa ca ca".

Tiểu Thái hậu như bị tiếng sét này làm choáng váng, y sửng sốt một hồi rồi đỏ bừng mặt mắng hắn: "Bệ hạ đừng nói bậy nói bạ..." Hàn Diệp hờn dỗi nói: "Hàn Tố gọi được, sao ta không gọi được?" Cơ Phát vội co đôi chân đang buông thõng lên ngồi xếp bằng trên ghế La Hán, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn rầu hiếm thấy. Y suy tư một lúc mới mở miệng: "Dù sao nó vẫn còn là một đứa bé..." Hàn Diệp tủi thân đến nỗi ngay cả khóe miệng cũng xệ xuống:" Ta cũng nhỏ tuổi hơn Mẫu hậu mà, sao lại không được gọi?"

"Nó sáu tuổi, Bệ hạ cũng sáu tuổi à?" Tiểu Thái hậu cốc đầu hắn. Y nghĩ cũng cần phải đối mặt với vấn đề này, bèn nói: "Thực ra nó gọi như vậy cũng không hợp quy, nhưng mà..." Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu, ngay cả y cũng không chịu được kiểu xưng hô như thế, huống chi là Hàn Tố. Cơ Phát trầm ngâm một hồi, cáu ghê, sao cứ phải dở dở ương ương như thế chứ. Y quay sang nhìn Hàn Diệp, giận mà không biết xả đi đâu mới nện một phát lên vai hắn: "Tất cả là tại Bệ hạ".

_______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net