Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


33.

Khuất Nguyên làm quan đại phu cho đời Hoài Vương nước Sở, bị kẻ sàm báng mà phải bãi chức. Mặt mũi tiều tuỵ, hình dong khô héo, Khuất Nguyên vừa đi, vừa hát trên bờ đầm.

Có ông lão đánh cá trông thấy, hỏi rằng:

- Ông có phải là Tam Lư Đại Phu(1) không? Sao mà đến nỗi khốn khổ như vậy?

Khuất Nguyên nói: "Cả đời đục cả, một mình ta trong; mọi người say cả, một mình ta tỉnh; bởi vậy nên ta phải bị bãi chức".

Ông lão đánh cá nói: "Thánh nhân không câu nệ việc gì, lại hay tuỳ thời. Có phải cả đời đục cả, sao không khuấy thêm bùn, vỗ thêm sóng cho đục một thể; loài người say cả, sao ông không ăn cả men, húp cả bã cho say một thể? Việc gì mà phải lo xa, nghĩ sâu, để cho đến nỗi phải phóng khí?".

Khuất Nguyên nói: "Tôi nghe: Mới gội đầu tất phải chải mũ, mới tắm ra tất phải thay áo; có đâu lại chịu đem cái thân trong sạch mà để cho vật dơ bẩn dính vào mình được? Chẳng thà nhảy xuống sông Tương(2), vùi xác vào bụng cá, chớ sao đang trắng lôm lốp, lại chịu để vấy phải bụi dơ".

Ông lão đánh cá nghe nói tủm tỉm cười, quay bơi chèo đi, rồi hát rằng:

"Sông Tương nước chảy trong veo.

Thì ta đem giặt cái lèo mũ ta.

Sông Tương nước đục phù sa

Thì ta lội xuống để mà rửa chân".

Hát xong, đi thẳng không nói gì.

Khuất Nguyên

Lời bàn:

Bài này, tác giả chính là Khuất Nguyên, mượn lời lão đánh cá mà đặt lời vấn đáp. Mấy câu hát của lão đánh cá có ý khuyên Khuất Nguyên hoà quang đồng trần với đời, mấy câu Khuất Nguyên nói thì lại phản đối lại: chết thời thôi chứ không chịu theo thời, không chịu dày dạn, sống đục, không bằng thác trong. Ôi! Không nỡ bỏ nước nhà mà lẩn lút đi ở nơi khác, lại cũng không chịu cùng tiểu nhân mà cẩu thả sống, cho qua đời, sau quả nhiên vùi xác vào bụng cá trong sông Mịch La, lấy nước sông Mịch mà tẩy uế sự nhơ bẩn, thật là nghìn thu trung nghĩa, dòng nước trong xanh, khiến cho ai đem chuyện Khuất Nguyên cũng ngậm ngùi thương nhớ và sinh lòng phấn khởi.

-------------------------------------------------------------

(1) Quan Đại Phu Tam Lư, Tam Lư họ của Khuất Nguyên

(2) Tương tức là sông Tương Giang, một con sông lớn chảy qua tỉnh Hồ Nam, rồi nhập vào động Đình Hồ.

(sachhayonline.com)

Cơ Phát giãy giụa một hồi không xong, cuối cùng nép mặt vào cổ Hàn Diệp, mặc cho hắn ôm đến giường. Hàn Diệp nhìn người dưới thân cũng đang dùng ánh mắt y hệt nhìn mình. Ánh mắt chờ đợi một cái hôn. Hắn nhếch miệng nói: "Mẫu hậu, người đã từng nghe tới 'cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần(*)' chưa? Giờ đang ở trước mặt ta đấy".

(*) Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần: dùng để hình dung một người có nhan sắc rất đẹp, đẹp như tiên nữ trên trời.

Tiểu Thái hậu đỏ mặt trừng hắn, sau đó vươn cánh tay quàng qua cổ hắn. Hai người ôm hôn nhau, bàn tay hư hỏng của Hàn Diệp mò vào bên trong vạt áo Cơ Phát. Lớp quần áo mỏng manh hờ hững, kéo nhẹ thôi đã tuột xuống ngay, như tách hết lớp cánh để lộ nhụy hoa. Cơ Phát đoán Hàn Diệp sẽ nói nhăng cuội này kia, nhưng khi y còn đang quay cuồng đầu óc nghĩ xem nên đối đáp thế nào thì hắn đã sắp lột sạch sẽ y ra rồi. Cơ Phát vươn tay lên, mò mẫm cởi sợi dây lưng lỏng lẻo trên eo Hàn Diệp. Tay y vừa đụng tới, Hàn Diệp đã kinh ngạc mà bất động ngay lập tức, chống tay theo dõi từng cử động của người bên dưới.

Ánh mắt chăm chú của hắn làm đôi tay Cơ Phát run rẩy. Y không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ lẳng lặng dời tầm mắt như một thói quen. Khổ nỗi, cơ thể rắn chắc phía trên y là giao thoa giữa thiếu niên thanh tú và và người trưởng thành cường tráng, vừa đủ đẹp mắt, dữ dội dộng thẳng vào lý trí y. Cơ Phát kiềm chế tiếng thở dốc, tay lại trúc trắc không với đến được sợi dây lưng kia. Nghe thấy tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu, Cơ Phát cảm thấy mặt mũi mình nóng sôi lên, song y không muốn chịu thua, lòng ngập tràn kiên định dùng toàn lực lật người Hàn Diệp, đè ngược hắn xuống.

Hàn Diệp bị y cưỡi lên người thì cười đến xán lạn, kéo mặt Cơ Phát xuống hôn. Cơ Phát vén tóc ra sau, chống tay lên ngực hắn rồi thuận thế sờ xuống dưới, cuối cùng là tháo dây lưng. Bên dưới cấn phải thứ gì đó, Cơ Phát cắn môi đưa tay chạm vào, ngón tay vừa xoa lên đã thấy người bên dưới thở ra từng tiếng nặng nề. Cơ Phát cầm lấy cẩn thận vuốt ve, thứ đó liền nảy lên trên tay y. Thì ra nó lớn như vậy, lớn đến nỗi khiến y phát hoảng, nhưng nhìn dáng vẻ mê đắm của Hàn Diệp, trái tim Cơ Phát phút chốc được lấp đầy.

Hàn Diệp cảm thấy, Mẫu hậu của hắn lúc này thật là quá sức nóng bỏng. Trên người y chỉ khoác một lớp sa y mỏng dánh, dáng vẻ xấu hổ đến đỏ lừ trông cực kỳ ngon miệng, hệt như vị tiên nhân nhuốm sắc diễm tình mà hắn chỉ muốn giấu nhẹm cho riêng mình. Bàn tay y ve vuốt một cách trúc trắc, Hàn Diệp biết y đang cố sức cẩn thận, nhưng động tác đơn giản kia thôi đã khiến hắn muốn nổi điên lên rồi. Thân dưới Hàn Diệp cứng đến phát đau, song lòng hắn lại mềm nhũn, dịu dàng gọi y: "Mẫu hậu... Mẫu hậu giỏi lắm".

Lời nói ngầm tán thưởng lọt vào tai khiến Cơ Phát nghĩ, bước tiếp theo nên làm gì để hắn vui đây. Y với tay mò mẫm tìm lọ thuốc cao, sau đó, dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hàn Diệp, y tự lấy thuốc rồi đưa tay ra sau dò dẫm. Cảm giác tự mình mở rộng thật sự rất kỳ lạ, chỉ mới đụng đầu ngón tay vào thôi mà tiểu Thái hậu đã thấy choáng váng như muốn ngất đi. Y gom hết dũng khí, thầm nhớ lại bình thường Hàn Diệp làm thế nào rồi nín thở đưa tay vào. Đường hành lang vừa hẹp vừa chặt, khi một ngón tay đã vào trong, Cơ Phát cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, khóe mắt rưng rưng, mở miệng gọi hắn: "Bệ hạ..."

Thấy y cực nhọc như vậy, Hàn Diệp bèn nhỏm dậy, sáp đến cuồng nhiệt hôn y rồi nói: "Đủ rồi Mẫu hậu... Sao Mẫu hậu lợi hại vậy chứ..." Ngữ khí nhu hòa tựa như đang dỗ trẻ con, Hàn Diệp nắm lấy hai cánh tay y khoác lên vai mình, nghiêm túc nói: "Bây giờ Mẫu hậu nghỉ ngơi được rồi, mọi chuyện cứ giao lại cho ta." Hắn hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt y, "Mẫu hậu giỏi lắm..."

Cơ Phát vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào, cảm nhận được ngón tay hắn ra vào nơi bên dưới của mình, bên trong âm ỉ trướng lên như khao khát thứ gì đó tiến vào. Cây thịt ở phía trước kia cũng cứng đến đòi mạng, y ngồi xổm trên cơ bụng rắn chắc của Hàn Diệp, rỉ ra một vệt nước trong suốt. Lần nào Hàn Diệp cũng rất cẩn thận trong màn dạo đầu, Cơ Phát hiểu ra hắn sợ làm mình bị thương. Không phải y không thích hưởng thụ sự ân cần này, nhưng tình thế không tiến không lùi như thế thực sự làm y rất khó chịu. Trái tim tê rần nhắc y không cần phải thẹn thùng thêm nữa, y mở miệng gọi: "Bệ hạ... A Diệp..."

Hàn Diệp đáp lại một tiếng. Cơ Phát ôm chặt lấy hắn, ậm ừ trong miệng không ra tiếng, Hàn Diệp chỉ lờ mờ nghe được vài âm tiết, hỏi y: "Mẫu hậu đói khát đến vậy rồi sao?"

Cơ Phát giả chết, song Hàn Diệp kéo cánh tay ra không cho y giấu mặt, y liền bĩu môi trừng hắn. Hàn Diệp cảm thấy người trong tay mình như một chú mèo con giương nanh múa vuốt, rõ ràng đang đợi mình đút cơm thế mà vẫn làm ra vẻ hung dữ. Hắn bèn trêu: "Mẫu hậu còn xấu hổ như thế thì đừng trách sao ta cứ thích ghẹo người." Cơ Phát hung dữ nghiến răng: "Còn nói nhảm nữa là ta bỏ người đấy..."

"Ta biết Mẫu hậu không bỏ được đâu, thích còn không kịp nữa là, đúng không?" Hàn Diệp quấn lấy y môi lưỡi giao hòa, nâng lên bờ mông săn chắc của Cơ Phát, đặt cây thịt kia ở cửa vào rồi nói khẽ: "Mẫu hậu, ngoan, phải cùng ta sinh bảo bảo..."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net