Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

52.

Hàn Diệp nhắm mắt suy tư một chút rồi đáp: "Nếu hiện giờ Mẫu hậu không đối tốt với ta, vậy thì cứ không tốt đi." Hắn nghĩ, bây giờ y đối xử với mình không tốt thì thế nào, dù sao ngày trước y đã đối xử với mình rất tốt rồi. Quá khứ là quá khứ, không có cách nào thay đổi được. Người trong lồng ngực hắn đây thực sự quá tốt, tốt đến mức hắn không thể hiểu được. Tốt đến mức, khi gặp y hắn luôn nghĩ, sao trên đời này lại có người như vậy.

Khi đó hắn mười hai tuổi, sâu trong đáy lòng tựa như có một bầy rắn kịch độc làm ổ. Chúng ẩn nấp đợi ngày lạnh lẽo trôi qua, sau đó sẽ leo ra cắn thế gian này một nhát. Ngay từ đầu, trong mắt hắn, chuyện của y thực giống một câu chuyện cười. Một con người sạch sẽ bị đặt nhầm chỗ, tiến vào hậu cung sâu như biển kia, phải trải qua bao nhiêu mưu tính cùng nhục nhã, sa đọa từng chút từng chút một. Đúng là một màn kịch hay. Hắn lạnh mắt nhìn. Nhìn dáng vẻ hoang mang của y khi phải tiếp nhận oanh oanh yến yến được Hoàng đế cha hắn vơ vét từ khắp nơi về hành lễ với y; nhìn y bất giác nắm lấy góc tay áo, nhìn dáng vẻ run run của y khi bị lão súc sinh chạm vào. Lòng hắn không gợn chút sóng, tựa như đang xem một vai hài kịch. Ánh mắt y tĩnh lặng như thế, hệt như một vũng nước đọng phẳng lặng, mà hắn thân là Thái tử, tất nhiên là dẫn đầu từng Hoàng nhi, Hoàng nữ đến bái kiến y. Lúc ngẩng đầu, hắn thấy ánh mắt người kia dịu đi một chút, như gợn sóng khẽ loang trên vũng nước đọng, ngay cả lớp tảo xanh dày trên mặt nước cũng trở nên mỏng manh hơn.

Về sau Hàn Diệp mới biết người này rất thích trẻ con, y nhìn ai cũng sẽ nhìn với dáng vẻ trầm tĩnh bình thường, chỉ có lúc ngắm đám trẻ con chơi đùa trong hậu cung, ánh mắt y mới ánh thêm phần sống động. Y đối xử với mọi người đều khoan hậu dịu dàng, trước mặt con trẻ lúc nào cũng cười như dòng suối lúc băng tan ngày xuân. Y luôn để trong túi một ít kẹo mạch nha, gặp trẻ con thì lấy ra cho, thế là bọn trẻ đều quay ra thích y hết cả. Hàn Diệp cũng mấy lần được nhận kẹo của y, khi đó hắn cất kẹo vào hà bao không nỡ ăn. Lão súc sinh đối xử với hắn rõ là khắc nghiệt, trẻ con ai chẳng mê đồ ngọt, nhưng với hắn, kẹo lại là thứ quà vặt xa xỉ. Hắn chỉ là đứa bé giữ quá nhiều mối hận trong lòng, nhưng vẫn dễ dàng cảm niệm được sự tử tế của người khác. Hắn có đôi chút thiện cảm đơn thuần đối với Cơ Phát, xuất phát từ đam mê đồ ngọt của một đứa trẻ con. Về sau, hắn đứng từ xa nhìn thấy Cơ Phát cho mấy đứa trẻ khác kẹo ngọt, cả một nắm lớn còn nhiều hơn của mình. Hắn không nói lời nào, tối về an ổn ngủ một giấc, chờ tới hôm sau khi tảo khóa xong, hắn đi bái kiến lão súc sinh nhả vài lời. Giữa trưa, hậu cung nhận được ý chỉ: các viện trong hậu cung đều không được tùy ý đi thăm Hoàng hậu.

Chỉ có hắn nhịn nhục ngoan ngoãn trước mặt lão súc sinh, lại là Thái tử nên nhất định phải giữ lễ tiết, có được đặc quyền mỗi ngày đến bái kiến thỉnh an Hoàng hậu. Hắn thấy Cơ Phát không còn bao nhiêu vui vẻ nhưng khuôn mặt y vẫn hồ hởi khi trông thấy mình. Thấy trên bàn bày kẹo mạch nha, hắn nghĩ thầm, thì ra mấy thứ này không phải chuẩn bị riêng cho những đứa trẻ kia, mà chỉ đơn giản là vì y thích đồ ngọt.

Hiện giờ y không có cách nào cho kẹo mấy đứa trẻ khác trong cung nên chỉ có thể cho một mình hắn. Đống kẹo trên bàn của y, bây giờ hay là sau này, tất cả đều sẽ là của hắn. Kỳ thật trước giờ, Hàn Diệp không thể hiểu được sự yêu thích của Cơ Phát dành cho trẻ con. Bọn chúng nhỏ bé đến nỗi chỉ cần đá một cái là ngã lăn ngay, tiếng khóc thì vang dội, nhức óc cùng cực. Thế nhưng hắn càng không hiểu tại sao mình lại rất thích ánh mắt Cơ Phát khi ngắm nhìn đám trẻ, cũng yêu thích đống kẹo mạch nha ăn mãi không hết trên tay y. Giờ thì những thứ này, đều là của hắn.

Hắn ăn kẹo mạch nha của Cơ Phát hết ba năm. Cũng trong ba năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tỉ như lão súc sinh ngày càng điên cuồng, động một tí là đánh đập chửi mắng hắn khiến vết máu bầm lúc nào cũng xuất hiện trên mình hắn. Tỉ như, thật ra Cơ Phát cũng phải chịu bao màn tra tấn, còn thêm tâm bệnh khiến cơ thể y gầy đến nỗi làm người khác xót xa. Tỉ như, lão súc sinh đầu óc lẩn thẩn, hoa mắt ù tai, xử lý chính sự ngày càng hoang đường.

Kỳ thật hắn và Cơ Phát đều là những kẻ chồng chất vết thương, đều biết cái triều đình mục nát này đã đến lúc chạm vào là vỡ nát, nhưng ở một gian phòng nhỏ nào đó của y, hai người họ vẫn sẽ ngồi đối diện nhau bình lặng dùng điểm tâm, tựa như không hề biết đến những chuyện đang xảy ra quanh mình. Kỳ thực, trưởng thành hơn một chút hắn đã không còn thích đồ ngọt nữa, cảm thấy món ấy quá ngấy, lại không tốt cho răng lợi. Thế nhưng Cơ Phát cứ cho rằng hắn vẫn thích, ngày nào hắn đến cũng mang lên. Mà Hàn Diệp thì có kẹo là ăn, bởi lúc ấy hắn có thể lấy cớ để mọc rễ ở đó lâu thêm một chút. Có một bận khi đang ăn, Cơ Phát đột nhiên nói: "Thái tử điện hạ đã cao thế này, có lẽ ít lâu nữa là sẽ cao hơn ta rồi".

Lúc ấy hắn đang ngậm một miếng bánh hoa sen nhân đậu đỏ trong miệng, nghe vậy thì hướng mắt về phía người nọ đang ở cách mình không xa, cảm thấy là lạ. Người kia ánh mắt dìu dịu, khóe miệng có một lúm đồng tiền mà dường như lúc này hắn mới phát hiện ra. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, chẳng ngờ lại sặc bánh, khục khục ho khan. Lúm đồng tiền kia biến mất, Cơ Phát vội vã sai người mang nước đến cho hắn. Hàn Diệp ho đến nỗi khóe mắt ngập nước, vậy mà hắn vẫn liếc nhìn Cơ Phát, thấy lúm đồng tiền kia thoáng cái đã mất tăm. Là thật sao? Lúm đồng tiền nho nhỏ như một đóa hoa nở ra bên khóe miệng, có lẽ có vị bánh đậu xen chút mùi hương tươi mát của hoa sen, cắn một phát là nuốt trọn được.

_____

Lời tác giả: sự thật chứng minh ăn nhiều cơm hơn chút quả thật rất có tác dụng (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net