Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

53.

Sau đó, hắn đã được hưởng lúm đồng tiền rõ ràng, sạch sẽ như một chung rượu ngọt kia vô số lần. Hắn nghĩ, đúng là Cơ Phát đã dạy cho hắn rất nhiều điều, nhưng điều mà y răn dạy nhiều nhất song hắn vẫn không thể ngấm được, đó chính là việc hãy đối tốt với người khác một chút. Hắn chẳng thể nào hiểu được Cơ Phát lấy đâu ra nhiều thiện tâm như thế, rõ ràng chính bản thân y cũng rất vất vả, thậm chí so với người khác còn khổ cực hơn. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chút ý tốt chẳng đáng là bao của y đều được y mang ra dâng tặng cho người khác.

Hàn Diệp nghĩ, thôi thì cứ mặc kệ. Những ý tốt y đã trao đi mà không ai quý trọng kia, bây giờ chính hắn sẽ thay y lấy về. Có một số người đã không cần thể diện, thì cái đầu kia cũng chẳng cần phải giữ lại làm gì. Tính cách Thái hậu tuy ôn hòa và dễ bắt nạt, nhưng không có nghĩa hắn cũng là bé thỏ trắng như vậy. Hắn tính thử xem còn món nợ nào cần phải xử lý, chuyện của Tống gia đã gần như điều tra rõ ràng rồi, hắn không nghĩ rằng Phùng thị cũng dính líu đến. Rồi hắn nhớ tới Trần Đan Trừng, bỗng dưng cảm thấy người này có chút thú vị.

Mấy ngày nay, những tấu chương luận tội đặt trên bàn đã có thể chất thành một đống nhỏ, Hàn Diệp lật xem từng quyển xong thì xếp lại chứ không phê. Có một số tấu chương kể đúng sự thật, cũng có một số nói ngoa, thậm chí không có tí căn cứ nào. Tường đổ thì có người đỡ, cùng lắm cũng chỉ là như thế. Người mà, phàm phạm phải một sai lầm thì những điểm tốt trước đó dường như không đáng kể đến nữa. Thậm chí, dù trước đây hắn có tốt với người khác thế nào đi chăng nữa thì từ đúng cũng biến thành sai, trở thành kẻ có mục đích khác.

Hàn Diệp tiện tay cầm lấy một quyển tấu chương lên nhìn lướt qua, sau đó ném lại vào đống tấu chương trên bàn, định bụng xử lý vấn đề khác nhưng lúc này đọc không vào nữa. Hắn nhớ tới một người, từ khi hắn cắt cho chậu mai trân châu(*) kia thành thảm trạng, Cơ Phát mới bắt đầu dạy hắn một chút về việc cắt tỉa cây cỏ. Mặc dù đã sớm biết Mẫu hậu nhà mình hình như cái gì cũng biết, Hàn Diệp vẫn rất kinh ngạc bởi bàn tay khéo léo của y. Cơ Phát nắm lấy cánh tay hắn giúp hắn điều chỉnh góc độ rồi nói: "Mấy năm trước lúc không có việc gì làm, cỏ cây trong viện đều do một tay ta cắt tỉa đây này".

(*)Mai trân châu: tên gốc là 珍珠梅, là một loài thực vật họ hoa hồng.

Không thể thấy rõ được vẻ mặt y. Ánh mắt y đang nhìn chằm chằm cái lá xanh mơn mởn trước mặt, giọng điệu bình thản tựa như đang nói về chuyện của người khác. "Thuở nhỏ ta ngu dốt, không được sáng dạ như Bệ hạ, chỉ riêng việc chăm sóc cây cỏ này thôi cũng phải theo lão thái giám học rất lâu. Cũng lâu rồi ta không đụng đến việc này nữa, cảm thấy lạ tay rồi".

Hàn Diệp nghe được thì bĩu môi, tin y nói mới lạ, Hắn nghĩ một hồi rồi xấu xa nói: "Vậy Mẫu hậu phải luyện tập với ta nhiều một chút đó, thế mới có thể dạy tốt cho ta được".

Chăm sóc hoa cỏ đúng là có tác dụng giúp bình tâm tĩnh khí, Hàn Diệp phần nào cảm thấy mấy ngày nay đầu hắn sắp mọc ra nụ hoa luôn rồi. Ánh mắt hắn chuyển đến giàn hoa mình trồng được, chợt nhớ tới chậu mai trân châu lần trước, hắn bèn cầm bút viết gì đó lên giấy.

Lúc Cơ Phát nhận tờ giấy nhỏ được xếp thành hình cún con kia từ tay tiểu thái giám, y đang lật xem sổ sách từ Tàng Thư Lâu chuyển vào. Tiểu thái giám tỏ vẻ thần bí giao chiếc cún con lên tay mình, còn bảo rằng Hoàng thượng dặn dò hãy mở ra lúc không có người. Y tưởng có chuyện gì quan trọng lắm, thế là nghe theo cho tất cả cung nữ, thái giám đang hầu hạ mình lui xuống rồi mở tờ giấy kia ra. Trên giấy là mấy nét bút hắn vẽ bừa một hình người be bé nguệch ngoạc, bên cạnh viết mấy chữ: Kéo nhau đi mua hoa(*).

(*)Kéo nhau đi mua hoa: Trích trong bài thơ "Mua hoa" của nhà thơ Bạch Cư Dị:

Đế thành xuân dục mộ,
Huyên huyên xa mã độ.
Cộng đạo mẫu đơn thì,
Tương tuỳ mãi hoa khứ.
Quý tiện vô thường giá,
Thù trực khan hoa số:
Chước chước bách đoá hồng,
Tiên tiên ngũ thúc tố.
Thượng trương ác mạc tý,
Bàng chức ba ly hộ.
Thuỷ sái phục nê phong,
Di lai sắc như cố.
Gia gia tập vi tục,
Nhân nhân mê bất ngộ.
Hữu nhất điền xá ông,
Ngẫu lai mãi hoa xứ.
Đê đầu độc trường thán,
Thử thán vô nhân dụ:
"Nhất tùng thâm sắc hoa,
Thập hộ trung nhân phú!"

Dịch thơ:

Kinh đô xuân cuối mùa
Ồn ào ngựa xe cộ.
Cùng bảo mẫu đơn rộ
Kéo nhau rủ đi mua.
Giàu nghèo giá khác thường
Ra giá tuỳ lượng số
Rực rỡ trăm đoá hường
Trắng nhỏ năm bông bó.
Trên hoa căng màn che
Quanh cắm cọc rào tre.
Vấy nước, bùn bọc gốc
Giữ sắc tươi mua về.
Lâu thành tục nhà nhà
Người đần không hiểu ra
Quê mùa một ông lão
Tình cờ tới hàng hoa.
Cúi đầu thở than dài
Hiểu lời than, chẳng ai
«Một cụm hoa đậm sắc
Bằng thuế mười nhà khai!»

(Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu - thivien.net)

Tiểu Thái hậu bật cười một tiếng. Hình vẽ người be bé kia mặc một chiếc áo khoác mùa đông, mái tóc vấn lên cài cây trâm đơn giản, rõ ràng trông rất giống mình. Y nhẹ giọng trách hắn một câu không lo chuyện chính sự, sau đó xếp lại tờ giấy theo nếp gấp cũ. Tiểu thái hậu muốn xếp thành hình cún con như cũ nhưng làm thế nào cũng không gấp lại được.

Đến đêm lúc Hàn Diệp trở về, Cơ Phát đưa tay chọt chọt trán hắn, rồi bắt đầu giáo huấn hắn vì sao ngày nào trong đầu cũng chỉ lo nghĩ linh tinh, lại còn bắt tiểu thái giám vất vả chạy tới chạy lui. Hàn Diệp chộp lấy tay y, khóe miệng nhếch lên: "Mẫu hậu hình như còn ban thưởng cho tiểu Tường tử một hộp thức ăn mà, sao giờ lại giáo huấn ta thế."

Cơ Phát hừ hừ hai tiếng: "Lần sau nếu Bệ hạ tự mình đến đưa, ta cũng sẽ cho Bệ hạ điểm tâm." Nói ra miệng rồi lại thấy có gì đó không đúng, y vội vàng nói tiếp: "Không cho phép quay về".

Hàn Diệp cười hì hì ôm người vào lồng ngực rồi ngồi lên ghế La Hán, nắm tay tiểu Thái hậu dạy y xếp hình cún con. Đây chính là một trong những lần hiếm hoi hắn có thể làm thầy dạy cho tiểu Thái hậu. Thành phẩm cuối cùng nom cũng không tệ, Tiểu Thái hậu cầm trên tay thích thú cực kỳ, cười vui vẻ đến mức bên khóe miệng lại hiện ra lúm đồng tiền. Hàn Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười của người trong ngực, khóe mắt y hiện ra mấy đường hẹp dài. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống lúm đồng tiền kia, đáy lòng hắn bỗng tràn lên vị ngọt ngào khó giải thích, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên, xong nói: "Ta dạy Mẫu hậu xong rồi, vậy Mẫu hậu cũng phải dùng cái gì để trao đổi với ta chứ nhỉ?"

Cơ Phát trả lời: "Không phải ta đã nói rồi sao, lần sau nếu Bệ hạ có lời gì muốn nói thì tự đi mà nói, sẽ được thưởng điểm tâm." Thấy đứa trẻ bất giác cụp mắt xuống, tiểu Thái hậu cười trộm trong lòng, vươn tay kéo cổ hắn xuống rồi ngẩng đầu hôn lên.

____

P.s: mấy nay trái giỏ trở trời quá, cô beta truyện ở Đà Nẵng bị cảm nên lên chương hơi chậm tí, mọi người thông cảm nha :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net