Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

57.

Sáng sớm hôm sau, hiếm lắm mới có một lần Hàn Diệp thức dậy sớm hơn Cơ Phát. Người bên gối vẫn đang ngủ say sưa, bờ vai lộ ra ngoài hằn lên dấu răng đỏ bắt mắt. Hàn Diệp nhìn chằm chằm nơi ấy trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu kéo chăn lên giúp y, còn giém thật kỹ góc chăn. Đặt một nụ hôn nhẹ như gió thoảng lên mi tâm, Hàn Diệp rón rén ra khỏi tẩm điện, sửa soạn xong thì thượng triều. Trên đường đi, hắn thình lình hỏi tiểu thái giám về cái tên xui xẻo tối qua: "Đêm qua Trần Đan Trừng ở nơi nào rồi?"

Tiểu Tường Tử trả lời: "Bệ hạ bảo Trần đại nhân đợi ở cửa cung, nên tất nhiên là hắn đang ở ngoài cửa cung rồi ạ".

Hàn Diệp lại hỏi: "Vậy sao? Đứng hay nằm? Trẫm còn bảo hắn quỳ đấy, cho hắn ngoan ngoãn quỳ hẳn một đêm".

Tiểu Tường Tử lẩm bẩm, thầm nghĩ không phải mới ban sáng vị này còn đang vui vẻ lắm mà. Tuy đêm qua nghỉ ngơi không nhiều nhưng tinh thần Hoàng đế vẫn ổn định, khí sắc hiện giữa hai hàng lông mày rõ là rất vui, sao bây giờ đột nhiên lại muốn gây khó dễ rồi. Hàn Diệp hừ một tiếng: "Thái hậu mềm lòng mới bằng lòng cho hắn một phòng để ngủ, nhưng Trẫm thì không hề nhé. Ngươi nghe lời Thái hậu hay nghe Trẫm hả?"

Trong thoáng chốc, hai cẳng chân tiểu thái giám lảo đảo, mồ hôi lạnh như thể nhỏ giọt xuống mặt đất. Nó lặng lẽ cúi đầu liếc trộm, thấy Hàn Diệp đổi sang thế ngồi bắt chéo chân, nói với hắn: "Ngươi nghe Thái hậu, cũng tốt mà." Một tay hắn vẫn đang chống lên gò má, hờ hững suy nghĩ. Ngay sau đó, hắn nắm lại một tay rồi đập vào lòng bàn tay kia một cái: "Đúng, nên nghe lời Thái hậu".

Tiểu thái giám hoàn toàn câm lặng, nghe Hàn Diệp tiếp tục nói: "Ngươi hay theo Trẫm đến chỗ y, có một số việc nên nghe y, có một số việc ngươi cũng phải hiểu rõ trong lòng. Có đôi khi y không so đo, nhưng Trẫm thì để bụng lắm đấy".

Tiểu Tường Tử liên tục đáp vâng: "Tiểu nhân đã hiểu rõ... Ấy, bẩm Hoàng thượng, đến rồi ạ".

Lúc tảo triều, Hàn Diệp có thể cảm nhận được một ánh mắt ngóng theo mình phía dưới. Hắn không muốn để ý đến, vừa hạ triều là đi thẳng đến điện Chính Sự, tiện tiếp kiến vài vị đại thần. Gần đây khí trời trở nên nóng bức, Lũng Trung đột ngột xảy ra hạn hán, vì việc xem xét và khắc phục thiên tai mà triều đình bận tối mày tối mặt. Đại thần xếp hàng chờ đợi nghị sự trước cửa cung, Hoàng Thượng muốn gặp ai thì người đó lần lượt đi vào. Còn những kẻ hắn không muốn gặp, chỉ đành tiếp tục chờ ở cửa cung mà thôi. Trần Đan Trừng trông thấy mấy người xếp sau mình đều được gọi vào cả rồi, dưới tình thế cấp bách, gã kéo thái giám thông báo lại hỏi thăm. Thái giám ấy lộ rõ vẻ khó xử trên mặt, Trần Đan Trừng bèn móc bạc trong túi ra, thỉnh cầu hắn đi truyền lời vào trong. Thái giám vừa vội vàng từ chối, chợt thấy có người lại gần, đến trước mặt Trần Đan Trừng thản nhiên thi lễ: "Trần đại nhân, Thái hậu cho mời ngài".

Thái giám nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Trần Đan Trừng, cảm thấy đầu như muốn căng ra. Hắn quay người trở về, vội vàng bẩm báo chuyện này cho Tường công công. Tường công công nhướng mày, ghé vào một bên tai Hàn Diệp thì thầm. Hàn Diệp gật gật đầu. Sự việc hoàn toàn nằm trong dự kiến, tính khí ấy của Mẫu hậu nhà mình hắn còn lạ gì nữa? Cũng không còn cách nào khác, tiễn xong vị đại nhân cuối cùng thì đã qua giờ ăn trưa, Hàn Diệp vội vã đến chỗ Cơ Phát. Xa xa từ cửa ra vào đã thấy đám hạ nhân đang vội vàng dọn bàn ăn. Hắn đi đến gần, lúc này tiểu Thái hậu và Trần Đan Trừng đang ngồi đối diện nhau cùng đánh cờ.

Nhìn thấy hắn, hai người đều đứng lên. Cơ Phát nói câu Bệ hạ trở về rồi, Hàn Diệp đáp một tiếng. Trần Đan Trừng thì quỳ trên mặt đất hành đại lễ, Hàn Diệp làm như không nhìn thấy, đánh mắt ra hiệu tiểu thái giám tiến lên lấy phất trần phủi phủi nơi Trần Đan Trừng vừa ngồi, xong mới vén vạt áo ngồi lên. Hắn nhìn bàn cờ đang bày trên bàn, quả thực rối tinh rối mù. Đều nói phụng bồi người có quyền uy đánh cờ là một việc cần kỹ thuật. Không thể đánh thắng, cũng không thể thua không còn chút thể diện, mà đối thủ của hắn là một Cơ Phát lưỡng nhãn nhất mạt hắc(*), càng khó khăn gấp bội. Hàn Diệp nhìn một hồi rồi hỏi: "Mẫu hậu là quân trắng à? Nước cờ này, quả thật biến hóa khôn lường".

(*)Lưỡng nhãn nhất mạt hắc: Đối với tình hình hay hoàn cảnh xung quanh không có hiểu biết gì cả.

Cơ Phát trừng mắt gườm hắn, lơ luôn vấn đề hắn vừa hỏi, chỉ bảo hắn: "Trù phòng làm bữa trưa khác cho Bệ hạ rồi, lát nữa sẽ dọn xong, Bệ hạ đi dùng bữa trước đi".

Hàn Diệp nói: "Ta muốn ăn giống với Mẫu hậu cơ." Cơ Phát bèn đáp: "Đúng vậy, ta đã đặc biệt dặn dò rồi", xong lại nói: "Gần đây sự vụ bận rộn, Bệ hạ cần chú ý thân thể hơn, một ngày phải đầy đủ ba bữa." Lần này y bị Hàn Diệp bắt được đuôi, hắn nài nỉ: "Mẫu hậu quan tâm ta như thế, ta thì không thể ngày ngày đến chỗ Mẫu hậu ăn. Chi bằng mỗi ngày Mẫu hậu đến chỗ ta ăn đi, hoặc là người tự mình mang đồ ăn đến cho ta cũng được, để ta đỡ phải suốt ngày chạy tới chạy lui dưới trời nắng gắt, vất vả lắm đó".

Cơ Phát bưng chén lên uống một ngụm trà lạnh, đáp lời hắn: "Nếu Bệ hạ thực sự cảm thấy vất vả, vậy có thể không cần đến mà." Hàn Diệp hắng giọng một cái, tiểu Thái hậu thầm nén cười, sửa lời: "Bệ hạ nói đúng, đợi ta suy nghĩ lại đã. Nhưng hôm nay thật sự là không thể cùng dùng bữa được, ta đang có khách, không thể tiếp khách không chu toàn, bỏ khách mà đi thế được".

Lúc này Hàn Diệp mới tỏ vẻ như vừa chú ý đến người đã quỳ cả ngày trời trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi: "Ấy ui, đây không phải là Trần ái khanh sao?"

_________

Lời tác giả:

Trần đại nhân: đệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net