Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

58.

Trần Đan Trừng nghĩ thầm, vậy chẳng thà giả vờ không thấy mình luôn đi. Trán gã đã ướt đẫm mồ hôi, gã chỉnh lại tư thế quỳ của mình cho càng thêm chỉnh tề. Hàn Diệp nhìn là hiểu, hắn nghiêng người tựa lên bàn nhỏ, bốc một nắm hạt dưa trong đĩa pha lê kẹp giữa hai ngón tay, bóp "răng rắc" một cái rồi nói: "Trẫm thấy gần đây Trần ái khanh rất bận rộn, thế mà còn rảnh rỗi tới gặp Trẫm, quả thật là không dễ dàng. Đứng lên đi".

Trần Đan Trừng thở phào một hơi trong lòng. Gã đứng lên phủi bụi trên người, rồi trưng ra dáng người cao gầy đứng yên chờ Hàn Diệp mở miệng trước, nom khá là ảm đạm. Bàn tay Hàn Diệp chậm rãi tách hạt dưa, miệng thì nói: "Tối qua Trẫm đã bảo Trần ái khanh quỳ đợi ở cửa cung, không biết Trần ái khanh đã đi nơi nào vậy?"

"Bẩm Bệ hạ, Tường công công dẫn tội thần đến thiên phòng nghỉ ngơi một đêm, tội thần cũng không biết..."

Hàn Diệp hừ một tiếng trong cổ họng, Trần Đan Trừng đành nuốt lời định nói trở vào, sau đó nghe Hàn Diệp chất vấn: "Cấu kết Phùng thị, lại còn muốn kiếm hời từ Trẫm. Trần ái khanh thế mà tính toán thật hay, chuyện gì cũng nằm trong dự tính, nếu không phải Trẫm dùng chút thủ đoạn, chỉ sợ hiện giờ cũng bị Trần ái khanh che mắt cả rồi".

"Bẩm Bệ hạ, tội thần không dám... cũng không có bất cứ chuyện gì giấu giếm Hoàng thượng".

Hàn Diệp nói: "Không muốn và không làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Trần ái khanh không phải là không hiểu chứ?" Trần Đan Trừng liền chấp tay khom người thật thấp: "Tội thần đáng chết vạn lần." Hàn Diệp không quen cái cảnh im lặng mặc người khinh bỉ, tội gì cũng đều nhận của gã, hắn tiếp tục nói: "Những việc Trần ái khanh giấu giếm Trẫm đã hơi nhiều rồi đấy. Có trách cũng phải trách Trẫm vi chính bất minh, để những kẻ quyền quý hoành hành trong triều, để trung thần lương sĩ chịu oan khuất chỉ có thể đi con đường hạ lưu hòng tìm cách rửa oan, có đúng không, Trần ái khanh?" Hắn vừa nói vừa xòe lòng bàn tay đầy nắm hạt dưa đã được tách vỏ đổ vào tay Cơ Phát, chỉ chừa lại hai hạt cho mình, xong lên tiếng bằng ngữ khí rất bình tĩnh: "Có lẽ Trần ái khanh không thích cái tên này nhỉ, vậy Trẫm nên gọi ngươi là, Tiểu Tống đại nhân".

Trần Đan Trừng run lẩy bẩy, nhào tới quỳ xuống đất, luôn miệng kêu tội thần biết tội. Hàn Diệp ngồi thẳng người, vẻ trêu ngươi vừa rồi trên khuôn mặt hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lùng. Hắn nói: "Nghĩa sĩ trung trinh bị hàm oan không được giải tội, nghĩ đến là do cái sai của Trẫm, nhưng, không phải Trẫm chỉ biết ngồi bàng quan." Hắn nhắm nghiền mắt tựa như đang khắc chế điều gì. Đột nhiên, có một cảm giác ấm áp phủ lên cánh tay hắn, là Cơ Phát vừa lúc đưa tay chạm tới. Y nhìn Trần Đan Trừng: "Kỳ thực chuyện của Tống gia triều đình đã bắt đầu điều tra từ sớm, chỉ tiếc là vẫn thiếu chứng cứ, cuối cùng chẳng giải quyết được gì, nhưng triều đình chưa hề từ bỏ." Y vỗ vỗ bả vai Hàn Diệp để trấn an, "Trần đại nhân thân là gốc rễ thân cận còn sót lại của Tống gia, hành sự cẩn thận là điểm rất tốt. Chỉ là, người trẻ tuổi phải tránh việc vội vàng và kích động lỗ mãng, càng cấm kỵ hơn chính là, vì cái lợi nhất thời mà hủy đi tiền đồ tốt đẹp của chính mình".

Ngữ khí y nhu hòa và cứng cỏi, nghe không giống như đang răn dạy mà lại giống lời bảo ban đơn thuần của người từng trải. Cơ Phát ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Trần đại nhân đương nhiên có lỗi, cũng có nỗi khổ tâm khó giãi bày. Những việc như tố giác Phùng thị thao túng khoa cử này kia, hay còn cung cấp chứng cứ cho Cố Kỳ Xương đại nhân, cũng có thể xem như là lấy công chuộc tội. Cố đại nhân tuy đã bị giết hại, song những việc đã đáp ứng với Trần đại nhân vẫn còn hiệu lực. Chuyện của Tống gia có nội tình khác, đợi chuyện của Phùng thị kết thúc thì có thể chiêu cáo thiên hạ, đến lúc đó, Trần đại nhân cũng có thể khôi phục nguyên quán tiếp tục làm quan..."

Lời nói của y bị Hàn Diệp phá ngang: "Không được," hắn chống tay lên huyệt thái dương lấy lại chút bình tĩnh, song ngữ khí vẫn lạnh buốt: "Có công cũng khó bù nổi tội, lừa trên gạt dưới, hai mặt, còn muốn lợi dụng Trẫm, thật khó mà tha thứ. Phạt giáng hai cấp, mau cút lên Bắc Cương trấn thủ biên cương".

Trần Đan Trừng liên tục tạ ơn. Hàn Diệp bảo gã cút nhanh đi, Trần Đan Trừng đứng lên muốn nói thêm gì đó, nhưng tựa như gã đã suy nghĩ rõ ràng, lần nữa cúi người thật thấp hành lễ: "Tạ Bệ hạ cùng Thái hậu long ân." Hàn Diệp "chậc" một tiếng gạt sang một bên, Cơ Phát bèn lên tiếng: "Bắc Cương giáp với quân địch, lại liên thông với Tây Vực, tuy gian khổ nhưng rất có triển vọng." Y nhớ tới đôi câu chuyện cũ, nói với gã: "Năm đó Tống đại nhân bởi vì chủ trương cố gắng kháng địch, lớn tiếng mắng Tiên hoàng bị che mờ mắt ngay giữa triều mới bị ghi hận và đố kỵ, cuối cùng bị gian thần hãm hại, rơi vào kết cục như vậy. Nếu như Trần đại nhân có thể làm được gì đó, ngoài việc giúp triều đình giảm đi đại họa, vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho Tống đại nhân".

Trần Đan Trừng đương nhiên hiểu rõ lời y, đôi mắt gã đong đầy nước, một mực nói tạ ơn. Lòng gã ngổn ngang ngàn vạn lời cảm khái, cuối cùng cất lời xin lỗi Thái hậu. Cơ Phát đuổi gã đi, sau đó đến đứng trước mặt Hàn Diệp đang trầm mặc giữ im lặng. Đứa trẻ ấy hờn tủi ngẩng đầu nhìn y, Cơ Phát khẽ thở dài trong lòng, vòng tay ôm hắn, lại nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Cơ thể Hàn Diệp căng cứng, vùi trong lòng y một chốc mới từ từ an tĩnh lại. Hắn chôn mặt vào vạt áo y, qua hồi lâu thì rầu rĩ thốt lên: "Mẫu hậu, lòng ta phiền nhiễu quá".

_______

Lời tác giả: đến màn tri kỷ của Hoa Hoa rồi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net