Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

60.

Trần Đan Trừng nghĩ, người tên Cơ Phát này quả thực không thích hợp làm người yêu nhưng lại rất đáng để làm tri kỷ. Y quá khảng khái, quá rộng lớn bao la đến nỗi có thể bao dung hết tất cả mọi vật trên thế gian này. Dù là dương xuân bạch tuyết, thiện, ác, trung, gian, y đều có thể trao đi lòng từ bi mà không hề phân biệt. Nếu tốt, y sẽ tự nhiên mà thương mến, nếu là xấu, y sẽ cân nhắc vì sao lại xấu rồi đi thương hại. Cũng có lẽ bởi vì chính y đã gánh chịu quá nhiều tội lỗi trên cõi đời này nên chỉ muốn người khác ít gặp trắc trở đi một chút. Phương Bắc vừa âm u vừa xa xăm, người lại vắng vẻ, chưa chắc sẽ có người hiểu được gã. Gã nghĩ, sao hết lần này đến lần khác đều là Hàn Diệp? Nếu như Cơ Phát là biển cả, vậy thì Hàn Diệp kia chính là một cây gai, hẹp mà sắc nhọn, cứ khăng khăng đâm đầu xuống biển khơi dậy nên sóng lớn mịt mù.

Có lẽ vẫn còn một ý nghĩa khác, tỉ như là "Định Hải Thần Châm"(*). Một người dịu dàng và bao dung đến cực hạn cũng có thể coi là một người tàn nhẫn. Có lẽ chỉ có mỗi mình Hàn Diệp - tên ác nhân mặt dày mày dạn mới có thể dạn dĩ quấn quýt lấy y, khiến y rời khỏi đài sen cao ngất kia mà bước xuống nhân gian, có vui buồn hờn giận, có tâm tư nảy mầm, cũng có ánh mắt vấn vít, si mê vô định.

(*)Định Hải Thần Châm: gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.

Thôi, gã nghĩ. Móng ngựa lọc cọc giậm trên nền đất, kinh thành dần dần cách xa. Lần cuối cùng gã quay đầu nhìn lại chỉ thấy một trời mịt mù khói bụi, cánh cửa thành nguy nga giờ chỉ còn là dáng hình nho nhỏ, càng đi xa càng thu nhỏ lại, đến khi biến mất trong tầm mắt.

Cái chốn tựa như nấm mồ kia, gã không cần quay về nữa, mà gã cũng chẳng muốn quay về.

Cơ Phát nói: "A Diệp, không thể như thế được." Hàn Diệp biết mình sai rồi, sai vì nhất thời không cất gọn đuôi, sai vì quá nhanh mồm nhanh miệng buột ra những lời chân thật trong lòng mình. Hắn chỉ muốn giả vờ hờn tủi, rồi thuận thế tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt tiểu Thái hậu để xin y chút ngọt ngào mà thôi. Chỉ là, dáng vẻ của y khi cất giọng nói ấm áp ân cần dạy bảo mình thật sự đẹp quá, đẹp đến mức khiến hắn có hơi choáng váng. Hắn bị Cơ Phát mắng nhưng lại âm thầm nghĩ, y tốt như vậy, nếu y không đối tốt với chính bản thân mình thì thôi, sao hắn có thể ngăn cản người khác đối tốt với y được chứ.

Tiểu Thái hậu dường như không vui lắm, kỳ thật Hàn Diệp cũng không tài nào vui vẻ được. Một mặt hắn tự tức giận với bản thân vì đã lỡ quên đi hình tượng, mặt khác lại tức giận Cơ Phát đúng là đồ đầu gỗ, y nói cái gì vậy chứ? Với y thì hắn cũng là Hoàng đế cơ mà? Ờm... Với y thì mình chính là Hoàng đế, vậy y là thần tử đấy, mà Hoàng đế trong mắt thần tử đương nhiên phải có dáng vẻ của một Hoàng đế rồi. Hắn mang trách nhiệm của Hoàng đế thì không được phép sai lầm, phải chuyên cần chính sự yêu dân, phải khai chi tán diệp... Vậy còn thần tử phải làm những gì cho Hoàng đế? Phải cúc cung tận tụy, đến chết mới xong, phải trung quân ái quốc... Hắn tính tới tính lui, duy chỉ không tính đến tình yêu xen vào.

Vấn đề cũ sinh ra dáng hình mới, tựa như một gốc cỏ dại mọc lên trong lòng. Cụm cỏ ấy nếu chỉ xén lá thôi thì chưa đủ, rễ cây vẫn còn cắm sâu trong đất, gặp đúng thời điểm sẽ lại vươn mình trỗi dậy. Hắn bị mớ suy nghĩ bòng bong làm cho bực tức, mấy ngày liền cứ rầu rĩ không vui, những chuyện này không biết xả đi đâu lại càng khiến lòng thêm phiền muộn.

Đúng vào mấy hôm hắn vô cùng bận rộn, cả ngày chân không chạm đất, đến giữa trưa chỉ tùy tiện bỏ bụng chút ít thức ăn ở điện Chính Sự. Hắn cảm thấy cơm ở nơi này không ngon bằng ở cung Cơ Phát, dù món ăn phong phú hơn rất nhiều so với cháo loãng hay thức ăn chay, nhưng không được thấy khuôn mặt tươi cười cùng đôi mắt cong cong kia thì có là món gì đi nữa cũng đều nhạt nhẽo như nhau.

Có một tối nọ, hắn muốn gặp y nên phải nhanh chóng xử lý đống công việc trước mắt. Hàn Diệp trở về khi trời vẫn chưa muộn quá, lúc đi gần đến cửa, hắn trông thấy ngọn đèn trong thư phòng vẫn còn đang sáng. Có lẽ Cơ Phát chưa ngủ, lòng hắn lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

Hắn đứng bồn chồn rất lâu trong vườn hoa ngoài cung của tiểu Thái hậu, cứ một chốc lại sai tiểu thái giám đi xem đèn còn sáng không, thầm nhủ sao đã trễ vậy rồi mà y vẫn chưa chịu ngủ. Tiểu thái giám đi đi lại lại hẳn mấy lần, cuối cùng cũng đến lần bẩm Bệ hạ, đèn thư phòng tắt rồi. Hàn Diệp thầm thở ra một hơi, từ tốn di chuyển đến cửa cung. Khi đến cửa tẩm cung hắn mới phát hiện, người kia mặc bộ quần áo ngủ nguyệt sắc, mái tóc xõa dài, tựa trên giường đang nhìn về hắn.

Đã bị bắt gặp thì cho bị bắt gặp đấy, dù sao cũng phải đối mặt. Hàn Diệp nhấp nháy mắt, sau đó cụp mắt xuống, lề mề đến đứng cạnh giường. Tiểu Thái hậu ngẩng đầu nhìn hắn, vỗ vỗ tay lên mép giường: "Bệ hạ ngồi xuống đây mau đi".

Kỳ thật Cơ Phát cũng rất phiền muộn. Hàn Diệp cả ngày không thấy tăm hơi, đến tối hắn vội vàng trở về thì y đã ngủ mất. Đứa trẻ này bèn quấn chặt y cọ cọ, cọ đến nỗi y nửa mê nửa tỉnh bị hắn giày vò tới lui. Hừng đông y không dậy nổi, còn Hàn Diệp đã rời đi từ sớm, không nói được với nhau câu nào, trông có khác gì lộ thủy tình duyên(*) đâu. Cơ Phát nhớ tới truyền thuyết dân gian Ốc đồng cô nương(**), cảm thấy đầu óc mình bị Hàn Diệp làm ảnh hưởng mất rồi, bắt đầu nghĩ tới mấy thứ linh tinh, y vội vàng gạt đi.

(*)Lộ thủy tình duyên: chỉ đoạn tình cảm ngắn ngủi tạm bợ.

(**)Ốc đồng cô nương: là một nhân vật trong truyện dân gian địa phương ở thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến. Truyện kể rằng, Thiên Đế biết Tạ Đoan mất cha mẹ từ nhỏ, cô đơn côi cút, thương cảm, cũng thấy hắn cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, nên đã phái Thần nữ Ốc đồng cô nương hạ phàm để trợ giúp hắn.

Tóm lại, không thể để chuyện này cứ diễn ra như thế được. Tiểu Thái hậu nghĩ, nhất định phải nói rõ ràng với Hàn Diệp.

________

Lời tác giả: Tâm nhãn của đứa trẻ này ngày càng nhiều rồi, có thể chiến tranh lạnh, nhưng không thể chia giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net