Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

62.

Cơ Phát nghĩ, tuy y chậm chạp nhưng đâu phải là y không có chút tiến bộ nào. Lần một lần hai y bị Hàn Diệp dắt mũi dẫn đi, ba lần bốn lần cách nào cũng không dùng được, cuối cùng thì đạt đến cảnh giới này. Y không chỉ phải tìm cách để tránh bị đứa trẻ kia dắt mũi, y còn phải phản kích lại hắn. Giờ này xem ra, hiệu quả cực kỳ rõ rệt. Hàn Diệp tội nghiệp ghé vào bên giường, nỉ non sao Mẫu hậu nỡ đối xử với ta như vậy. Cơ Phát trả lời: "Chẳng phải mấy hôm rồi Bệ hạ cũng nỡ lòng không nói gì với ta đấy sao, còn nỡ nửa đêm giày vò ta đến tỉnh giấc, sao lại không cho phép ta không ngủ cùng Bệ hạ?" Hàn Diệp mấp máy khóe miệng nghe tiểu Thái hậu trách mắng, cái đuôi vô hình như muốn cụp cả xuống. Cơ Phát dừng quở trách hắn, thấy thái độ thành khẩn của hắn khi chịu khó nghe dạy dỗ, lại cam đoan sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, y cảm thấy sự khó chịu tích tụ mấy ngày nay như được thổi bay, tâm trạng thư thái hơn rồi. Đứa trẻ kia cúi đầu, hé mắt nhìn xem tiểu Thái hậu có vui vẻ lên chút nào không. Liếc thấy vẻ mặt y hiện lên nét hài lòng, hắn mới dè dặt mở miệng hỏi: "Mẫu hậu, vậy ta lên giường được không?"

Cơ Phát không trả lời ngay, y thầm cân nhắc một chút, cuối cùng nói với hắn: "Bệ hạ đã hứa sau này sẽ tuyệt đối không suy nghĩ lung tung, vậy thì thôi, còn nếu như người lại..." Thằng bé vội vàng thể hiện lòng trung thành: "Sau này ta tuyệt đối sẽ không thế nữa, Mẫu hậu tốt của ta..." Mồm miệng hắn còn đang tận lực năn nỉ người ta, mà cơ thể đã manh nha rục rịch. Hắn mon men bò lên giường, song lại bị tiểu Thái hậu hất trở ra: "Bệ hạ, chưa chịu thay áo ngủ sao đã muốn lên giường? Người đi thay đi rồi hẵng trở lại".

Ngoan ngoãn đi thay quần áo xong, sau cùng Hàn Diệp đã có thể nhuần nhuyễn bò lên giường một cách hứng khởi, lẹ làng ôm lấy Cơ Phát từ phía sau rồi kéo vào lồng ngực mình. Hắn vùi đầu vào tóc y hít hà mùi hương rồi lè nhè kêu mấy tiếng Mẫu hậu, khiến Cơ Phát có muốn tức giận cũng không sao mà giận nổi, chỉ đành bày ra tư thế thoải mái, lười biếng tựa vào ngực hắn. Cảm giác bàn tay Hàn Diệp đang vòng bên hông mình bắt đầu không yên tĩnh, Cơ Phát liếc mắt nhìn hắn một cái, đứa trẻ kia bèn ngoan ngoãn rút tay về. Tiểu Thái hậu hừ hừ hai tiếng, cất giọng bực tức trách hắn: "Mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, Bệ hạ không mệt, nhưng ta mệt lắm rồi", xong nửa đùa nửa thật nói hắn: "Người không sợ cái kia mà phế thì không dùng được nữa sao..."

Thấy Cơ Phát hết giận rồi, tâm tư Hàn Diệp lại nhộn nhạo hẳn lên. Lời này nghe như là đang khen hắn, Hàn Diệp chưa dám trêu y, chỉ có thể lặng lẽ meo meo kéo tay y, hữu ý mà như vô ý gãi gãi vào lòng bàn tay y, "Không phải là ta khó chịu mà không dám đến gặp Mẫu hậu đâu, hiện giờ thật sự là ta không thể rời đi được nữa, chỉ có thể khiến Mẫu hậu mệt mỏi. Là ta không tốt, nhất định đêm nay ta sẽ không làm nữa để Mẫu hậu được ngủ ngon... Vả lại, cái thứ kia ấy, không phải có đạo lý càng dùng càng tốt sao, nào có chuyện dùng nhiều mà lại phế đi được chứ..." Hắn thả nhẹ ngữ khí, nghe tủi thân vô cùng, vậy thì Cơ Phát mới không đặt sự chú ý vào nửa câu sau. Tâm tình tiểu Thái hậu đang tốt, lời nào cũng sẽ thấy thuận tai, Hàn Diệp biết rõ nhất. Quả nhiên, nghe hắn nũng nịu thỏ thẻ bên tai, Cơ Phát lại bắt đầu theo thói quen vuốt lông dỗ dành hắn: "Bệ hạ cũng đã nói trên đời này chỉ có người với ta là một lòng một dạ. Nếu đã là một lòng, vậy sao người lại chịu đựng một mình mà không chịu nói ra?" Y vừa nói vừa ra vẻ tức giận, đẩy khuỷu tay ra sau thúc nhẹ vào bụng Hàn Diệp: "Ta cũng biết Bệ hạ hay nói linh tinh..."

"Rõ ràng là Mẫu hậu nói ta không thể như thế mà." Hai tay Hàn Diệp khóa chặt người vào lòng, xong lại cọ cọ sau lưng y, "Mẫu hậu không muốn nghe, vậy ta nói một lần là đủ rồi, nói nhiều nữa Mẫu hậu lại không vui." Hắn còn mải luyên thuyên: "Sau này có chuyện gì nhất định ta sẽ nói hết với Mẫu hậu, không muốn nói cũng phải nói, sẽ không trốn tránh nữa..." Cơ Phát nhìn hắn xả một hơi đến nỗi cổ họng căng lên, bèn vươn tay vỗ lên cánh tay hắn, đáp lời: "Ta biết có một số việc ta và Bệ hạ suy nghĩ không giống nhau, có đôi khi... ta quá nhân từ mà nương tay, ta biết. Thỉnh thoảng, Bệ hạ muốn làm gì thì cứ làm, đừng quá... bận tâm đến ta." Nói ra mấy lời quan trọng này, tựa như y đã cực kỳ quyết tâm. Y nói: "Bệ hạ không cần phải bận lòng vì ta, vậy nên xin Bệ hạ... đừng vô duyên vô cớ trốn tránh ta, thật sự rất khiến cho người ta... khó mà chịu đựng được." Lời cuối cùng của y nghe nghèn nghẹn, y khó chịu bao nhiêu tự y biết, đợi Hàn Diệp trả lời mà cả buổi chẳng thấy hắn ngo ngoe. Y thoáng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy vành mắt đứa trẻ ấy đã đỏ hoe, kéo y vào vòng tay hắn liên tục nói, ta sai rồi, sai rồi.

Hai người đều tủi thân, tựa vào nhau thì thầm trò chuyện. Đến nửa đêm, Cơ Phát mệt rã rời, hai mí mắt cứ muốn dính vào nhau. Lúc ấy, nghe thấy Hàn Diệp nói câu nào, y sẽ mơ mơ màng màng mở mắt ra, để rồi nhận được một cái hôn khe khẽ. Nguyện vọng ngủ ngon của y vẫn không thể nào thực hiện được, Hàn Diệp dỗ dành y đến đỏ cả mắt, tay thừa dịp y đang mê man mà cởi sạch y phục của cả hai người, cuối cùng bắn vào trong một lần mới bằng lòng bỏ qua.

Ngày hôm sau, tận khi mặt trời đứng bóng tiểu Thái hậu mới tỉnh lại, người bên gối đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Y xoa xoa cái eo mỏi nhừ, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua, cảm thấy không hẳn là không có thu hoạch.

Mà thu hoạch tối thiểu nhất là, có một số lúc, tuyệt đối không thể tin tưởng thằng nhóc kia.

______

Lời tác giả: Hoa Hoa: lần sau tuyệt đối không ăn cú lừa (◎_◎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net