Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

72.

Bệnh tình của tiểu Thái hậu lên lên xuống xuống, sức hồi phục cũng kém hơn người khác, dai dẳng hơn nửa tháng mới có chút khởi sắc. Nhưng lúc này y gầy xọp hẳn đi, vốn Hàn Diệp dồn hết công sức mới vỗ ra được mấy lạng thịt, vậy mà vừa qua một mùa hè y đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, lại thêm đổ ốm một trận, giờ càng mỏng manh như một gốc bạch ngọc lan nở giữa ngày xuân. Xương quai xanh của y lõm xuống thành một cái hố sâu, Hàn Diệp cắn đoạn xương quai xanh nhô lên kia để lại một vết hằn dấu răng. Mỗi lúc đi ngủ Hàn Diệp đều phải dùng tay đo eo tiểu Thái hậu, cảm giác được vòng tay mình càng ngày càng trống trải, quả thực là phiền muộn muốn chết. Cơ Phát vỗ vỗ đầu an ủi hắn: "Bệ hạ chăm sóc ta tốt lắm, sau này nhất định có thể lại mập ra được thôi." Hàn Diệp ghé vào cổ y, vừa cọ cọ vừa nói lời rầu rĩ: "Mẫu hậu mà còn gầy nữa thì sẽ bị gió thổi bay đi mất".

"To như thế này, gió làm sao mà thổi bay được." Cơ Phát vỗ vỗ lưng thằng bé, "Bệ hạ lo lắng quá rồi".

Hàn Diệp trả lời chững chạc đàng hoàng: "Mẫu hậu chẳng phải là tiên trên trời đó sao, gió mà thổi qua, người sẽ muốn theo gió quay về trời, ta không lo lắng mới là lạ đấy." Hắn nói đến mức mặt tiểu Thái hậu đỏ bừng bừng, nửa giận nửa xấu hổ đẩy hắn ra: "Miệng Bệ hạ càng lúc càng ngọt, cứ dỗ ta như thế..." Hàn Diệp nói: "Sao lại bảo ta dỗ Mẫu hậu? Mẫu hậu không biết mình tốt đến thế nào sao?" Tiểu Thái hậu bèn cười ngượng ngùng, bởi vì cơn bệnh mà cánh môi sắc đàn hương nhàn nhạt tựa cánh hoa vểnh lên, Hàn Diệp liền bắt lấy hôn lên một cái. Hôn đến nỗi khơi lửa trên người Cơ Phát, y nắm chặt quần áo Hàn Diệp, nhưng lời còn chưa kịp nói thì Hàn Diệp đã buông y ra. Hắn chỉ hờn hờn tủi tủi mà cắn một cái lên môi y, sau đó chỉnh lại cổ áo xộc xệch của y, rồi lại nhìn chằm chằm y thêm một lát, cuối cùng thu lại ánh mắt, không làm gì hơn.

Hây da, Cơ Phát nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, vừa thấy đau lòng vừa buồn cười. Y vỗ vỗ lên mặt hắn bảo: "Thật đúng là làm khổ Bệ hạ rồi", Hàn Diệp bị vỗ đến nỗi thịt ở quai hàm sắp co lại thành một nhúm cả rồi, hắn thở phì cầm lấy tay y, đáp: "Mẫu hậu đừng có ghẹo ta nữa." Cơ Phát cười khanh khách, vẫn cố tình dây dưa: "Bệ hạ khổ đã nhiều ngày như vậy, có phải cũng nên được nếm chút vị ngọt rồi?" thấy Hàn Diệp trừng mắt nhìn mình, tiểu Thái hậu càng thêm hớn hở, cố ý cọ tay vào bả vai hắn rồi hỏi: "Bệ hạ thật sự không muốn ư...?"

Hàn Diệp cảm thấy bản thân như muốn nổ tung, thật sự người trước mặt này vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét. Ngày thường chỉ cần hôn một chút thôi đã xấu hổ ra mặt, lúc này ỷ vào bệnh khiến hắn không thể làm gì, thành ra gan to hơn hẳn, ngày nào cũng lay lay hắn nói này nói nọ, khiến hắn nhìn được mà không ăn được, tâm nhãn thật là xấu xa mà. Hắn chụp lấy bàn tay Cơ Phát đang khoác trên vai mình kéo xuống, ôm chặt y vào lồng ngực: "Đi ngủ đi." Cơ Phát buồn cười quá, cứ vậy mà bật cười thích chí trong lồng ngực hắn, làm Hàn Diệp phải hung tợn dọa dẫm: "Người hãy chờ đó cho ta", nhưng cảm thấy câu nói này còn chưa đủ ác liệt, hắn bèn nhồi thêm: "Người phải cố mà chịu đấy".

Tiểu Thái hậu cảm thấy như mật đường ngọt lịm rót đầy ắp trong tim, tỏa khắp người mình đều là hương vị của hắn, đầu lưỡi cũng thoáng cảm nhận được cả tư vị thơm ngọt, y một mực vòng tay qua eo hắn thủ thỉ: "Lần này Bệ hạ sao lại nghe lời như thế, trung thực như thế, thật là doạ người mà..." Hàn Diệp cười hừ hai tiếng, xong ôm chặt y rồi nói: "Chuyện thế này, sao có thể nói đùa..." Hắn cúi đầu ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc Cơ Phát, "Cho nên Mẫu hậu cũng đừng nghịch nữa, đừng có trêu ta mãi thế, ta còn muốn sống cùng người thêm nhiều năm nữa... Vả lại, thu này ta muốn thân thể mẫu hậu có thể khoẻ mạnh hơn một chút, bồi bổ cơ thể lại, ai ngờ mới vào thu đã ốm lăn một trận, vậy càng phải chăm sóc đàng hoàng, vạn sự cẩn thận..."

"Lại còn bồi bổ, Bệ hạ cho là mình đang nuôi cừu đấy à?"

Hai người thì thầm tâm sự một lát thì dần chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, tiểu Thái hậu cảm thấy lòng không an ổn, xung quanh bỗng dưng trở nên ồn ào, còn lấp lóe ánh đèn lay động. Người kia dường như không có ở bên, y cảm thấy lồng ngực rỗng tuếch, cơ thể cũng chơi vơi. Y cau mày nói mớ trong vô thức, hỏi cớ làm sao, nhưng chẳng một ai trả lời. Bên ngoài tẩm điện có tiếng người đang nói chuyện, y chống người ngồi dậy. Hàn Diệp quả nhiên không ở trên giường, đệm chăn chỉ vương lại chút hơi ấm. Y còn chưa mở miệng, người bên ngoài nghe được động tĩnh đã tiến vào rồi. Cơ Phát nhìn thấy vẻ mặt Hàn Diệp, trong lòng đột nhiệt dấy lên nỗi sợ. Hàn Diệp trông thấy thì lên tiếng trước: "Mẫu hậu".

Thái giám theo sau sắc mặt cũng rất khó coi, Cơ Phát hỏi làm sao, Hàn Diệp không mở miệng, cúi đầu không đáp lời nào. Cơ Phát nhìn về phía Hàn Diệp, Hàn Diệp lại gọi y một tiếng Mẫu hậu, nghe thấy y đáp ta không sao, hắn mới rũ mắt xuống. Tiểu thái giám bên cạnh quỳ phịch quỳ xuống đất bẩm lên: "Thái hậu, quốc trượng... Quốc trượng* qua đời rồi".

*Quốc trượng: Cha của Hoàng hậu/Thái hậu, ý chỉ cha của Cơ Phát
_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net