Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

74.

Cơ Phát nằm xuống, chăn kéo lên đến cằm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào Hàn Diệp. Hàn Diệp đưa tay che lên mắt y, nhỏ giọng nói: "Sao Mẫu hậu còn chưa chịu nghỉ ngơi, người ngủ tiếp đi thì ta mới đi thượng triều".

"Ta nói ta không giữ đạo hiếu, Bệ hạ cứ vậy mà đáp ứng sao?" Tựa như y đã bất giác nói ra những lời trọng nghịch vô đạo trong mắt người đời như thế. Cơ Phát chớp chớp mắt, nghe Hàn Diệp nói: "Chuyện Mẫu hậu không muốn làm, vậy thì không cần phải làm, không ai có thể ép buộc được người cả." Lông mi Cơ Phát gẩy vào lòng bàn tay Hàn Diệp đến ngứa ngáy. Người trước mắt hắn ngoan ngoãn nằm duỗi người, cơ thể gầy gò, nằm trong lớp chăn dường như không nhìn ra góc nào có độ phồng hay hõm. Hắn không biết mình đau lòng hơn hay là tức giận hơn, hắn dời tay đi rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán y: "Bất cứ kẻ nào khiến người phiền lòng, kẻ đó cũng đừng hòng được vui vẻ."

Cơ Phát lặng lẽ nhìn hắn rồi bật cười ra tiếng: "Dáng vẻ đủ mười phần hôn quân luôn rồi." Hàn Diệp đáp lời: "Nửa đêm Mẫu hậu đã không ngủ rồi, người mau mau nghỉ ngơi đi, nếu thấy đói thì bảo trù phòng làm điểm tâm cho người, đừng để bụng rỗng".

"Không phải Bệ hạ cũng không ngủ đó sao?" Cơ Phát trở mình, cọ trán lên đùi hắn, xong nghe lời hắn nhắm mắt lại. Hàn Diệp đưa tay khe khẽ vuốt tóc y: "Không phải ta vẫn còn trẻ sao, huống chi Mẫu hậu còn đang bệnh".

Tiểu Thái hậu nghĩ, lúc này còn biết tự nhận mình trẻ, thật đúng là muốn nói gì thì hắn đều có cớ để nói. Đầu óc y mịt mờ, cảm thấy bối rối và rã rời như lạc trong sương mù dày đặc, một chân đã tiến vào giấc mộng đột nhiên hạ xuống một bước hụt, khiến trái tim như bị bóp nghẹt lại, y ngơ ngẩn nói: "A Diệp, ta không có nơi nào để đi nữa".

Bàn tay ve vuốt mái tóc Cơ Phát bỗng chốc ngừng lại, sau cùng Hàn Diệp đặt tay lên mu bàn tay y, gọi y một tiếng: "Mẫu hậu", Cơ Phát chỉ nhắm mắt không đáp lời, hắn bèn gọi tiếp: "Hoa Hoa." Bàn tay dưới tay hắn khẽ run lên, Hàn Diệp siết chặt tay y, gọi thêm một tiếng: "Cơ Phát".

Người kia vẫn nhắm chặt mắt tựa như đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng đôi môi mím chặt đã lộ rõ vẻ bồn chồn. Hàn Diệp nói: "Ta có chết cũng muốn chôn cùng người." Tiểu Thái hậu nghe vậy thì choàng mở mắt, cất giọng gấp gáp: "Nói cái gì mà chết rồi chôn hay không chôn, thời gian còn dài lắm, sao lại nói những chuyện xúi quẩy như vậy..." Nhưng ánh mắt Hàn Diệp khi đó bỗng dưng khiến bao lời trách cứ cứ lửng lơ không tài nào thốt ra được. Vẻ mặt của Hàn Diệp tựa như chỉ đang nói hôm nay ăn sáng món gì, nhưng ẩn ý trong đó lại quyết định sinh tử của cả một đời người. Hắn bảo y: "Không có gì là xúi quẩy cả, ta nói, ta mà chết đi cũng muốn chôn cùng một huyệt với người".

Người nói người không có nơi nào để đi, vậy ít nhất, ta có thể cho người một chốn để quay về.

Cơ Phát đăm đăm nhìn hắn rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi: "Chết là chuyện của sau này, ai biết..." Y cụp mắt, chết thì chết thôi, chôn ở đâu chẳng được, nào có gì đáng bận tâm. Hầu kết Cơ Phát nhấp nhô nuốt ực một ngụm, tựa hồ phải thu hết dũng khí để nói ra một câu gì đó khó lường. Rốt cuộc, y giương mắt nhìn thẳng vào Hàn Diệp: "So với việc chết đi rồi được chôn cùng một chỗ với Bệ hạ, thì ta càng muốn... càng muốn ngày nào cũng có thể nằm bên Bệ hạ." Dứt lời, y cảm thấy sao mà ngượng ngùng quá, bèn vội vàng dời ánh mắt đi.

Chết xong rồi nằm bên nhau thì có là gì, khi còn sống có thể trường tương tư thủ(*) là đã đủ thỏa mãn rồi. Từ trước đến nay Cơ Phát chưa bao giờ tin vào quỷ thần, kiếp trước hay kiếp sau đi nữa, chỉ cầu yên ổn qua hết kiếp này đã là điều tốt hơn hết thảy.

(*)Trường tương tư thủ: tình yêu đến chết cũng không thay đổi.

Lời này nói ra, chính y cũng biết sức nặng của nó trĩu đến dường nào. Ánh mắt Hàn Diệp như có lửa thiêu đốt, nóng đến nỗi khiến y không dám ngẩng đầu. Đang lúc không biết nên nhìn đi nơi nào, chợt nhớ ra Hàn Diệp còn có việc phải làm, y vội vàng mở miệng thúc giục: "Bệ hạ không thượng triều sao? Ăn sáng xong thì mau đi đi, đừng đến trễ..."

"Không thể chậm trễ được." Hàn Diệp dứt khoát hôn lên môi y, "Sao lại vội vã thúc giục ta đi gặp đám lão quỷ kia như vậy".

"Đi đi, tiểu quỷ." Cơ Phát ôm cổ hắn hôn hôn một hồi, Hàn Diệp lại nhíu mày: "Ta nghe lời như vậy mà vẫn là tiểu quỷ à? Mẫu hậu đúng là không thể nói đạo lý mà, một câu êm tai cũng không chịu nói cho ta..."

Cơ Phát ôm cổ hắn cười khanh khách, ghé đến tai hắn bắt chước cách phả hơi nóng hực mà thủ thỉ của hắn: "Ngoan ngoan, A Diệp ngoan ngoan nào".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net