Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

76.

"Vừa xa nhau có bao lâu đâu." Cơ Phát rúc vào ngực Hàn Diệp thỏ thẻ, cảm thấy dường như dạo gần đây cả hai hay có mấy câu trò chuyện thế này lắm. Y ngẩng đầu nhìn trời, "Sắp đến giờ ăn trưa rồi phải không..."

"Ừm", Hàn Diệp đáp, "Trù phòng làm gà hầm hạt dẻ." Miệng hắn đối đáp trôi chảy, còn bàn tay lại chẳng chịu yên mà men theo eo Cơ Phát lần xuống dưới, bóp mông tiểu Thái hậu, bóp vào được một đống thịt thì vô cùng thoả mãn. Cơ Phát đỏ lựng cả mặt, vội nói: "Làm gì vậy, trưa trờ trưa trật... Mặt trời đã lên cao như thế rồi." Hàn Diệp nghe vậy thì cười: "Vậy theo như Mẫu hậu nói, nếu giờ không phải đang giữa trưa, mặt trời không ở trên cao thì có thể làm như vậy?"

Cơ Phát nghẹn lời, thở phì phò không thèm nói nữa. Hàn Diệp dụi tới dụi lui lên người y, bàn tay hư hỏng cũng tác quái khắp nơi. Ban đầu y không ngủ được, đầu óc đang mơ hồ mông lung nhờ vậy mà tỉnh táo lại ngay tức thì. Y đè lại tay Hàn Diệp, híp mắt nhìn thần sắc của hắn, hỏi một câu: "Bệ hạ cớ gì lại phiền lòng?" Kỳ thật không cần hỏi y cũng biết tại sao hắn lại phiền lòng. Hàn Diệp hậm hực rúc vào ngực y, để Cơ Phát choàng tay ôm bả vai hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn, dỗ hắn như dỗ một đứa trẻ đang cáu kỉnh: "Đừng bực, đừng bực nữa".

Hàn Diệp được Cơ Phát hôn hai lần bèn ngoan ngoãn nằm im trong lòng y, lặng thinh được một lát thì quay ra ôm chặt lấy y. Thật ra cũng không phải là phiền hà quá mức hay gì, trước khi đến đây hắn đã bình tĩnh lại rồi, nhưng nét rối bời giữa hai hàng lông mày hắn không thoát khỏi đôi mắt của tiểu Thái hậu. Hắn dứt khoát ra vẻ ngoan ngoãn để y dỗ dành mình, dù sao hắn cũng hời mà. Biết lửa trên triều có cháy lớn cỡ nào cũng không thể lan đến chỗ Cơ Phát, Hàn Diệp mới nghĩ tới vài chuyện trước kia, chợt nghe Cơ Phát hỏi: "Bệ hạ, người nói xem, ta không giữ đạo hiếu với ông ta là đúng hay sai?"

Nghe giọng y buồn rười rượi, Hàn Diệp biết ngay là không ổn rồi. Hắn ngẩng đầu hôn lên môi y, chỉ muốn y vứt quách mấy cái suy nghĩ linh tinh của mình đi. Răng môi quấn quýt hồi lâu, Hàn Diệp buông ra nhìn thẳng vào mắt y, thấy cả khuôn mặt Cơ Phát tràn ngập vẻ thất vọng. Hắn thở dài trong lòng, an ủi y: "Mẫu hậu không hề nợ nần gì ông ta, còn ông ta lại nợ Mẫu hậu rất nhiều. Trước kia ông ta không nhận Mẫu hậu, giờ Mẫu hậu không nhận ông ta cũng là hợp tình hợp lý, sao có thể không đúng chứ?"

Cơ Phát yên lặng một hồi rồi hỏi: "Vậy khi Bệ hạ chịu tang Tiên hoàng ba năm, người đã nghĩ gì vậy?" Sao y không biết lão già điên kia từng đối xử với Hàn Diệp thế nào. Nghe thấy câu hỏi này, hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn khẽ cong môi, nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng như đầm nước ngày xuân: "Là bởi vì Mẫu hậu bảo ta làm".

"Ta bảo người làm thì người sẽ làm sao?" Câu trả lời của Hàn Diệp như khiến Cơ Phát đắm vào đầm nước sâu trong ánh mắt ấy, cuối cùng y lúng túng nói: "Thật là khờ chết mất, ngốc quá đi mà..."

"Cũng không phải đâu. Mẫu hậu hãy thương xót đồ ngốc này của người một chút đi." Hàn Diệp chống người dậy, nghe thấy câu thì thầm thật xin lỗi của Cơ Phát thì nhẹ nhàng hôn một cái lên môi y, nói xin lỗi cái gì chứ, đối với ta Mẫu hậu không bao giờ sai cả, còn chêm thêm một câu: "Mẫu hậu cũng là đồ ngốc, còn ở đó mà nói ta ngốc. Ta không có mềm lòng như Mẫu hậu, ta không quan tâm ông ta, cũng không hẳn là không khó chịu, nhưng sau khi nghĩ thông suốt thì nhận ra ta hoàn toàn không có tình cảm gì với ông ta, thứ còn lại chỉ toàn là thù hận... Ta chịu tang cũng không phải là vì ông ta." Hàn Diệp kéo tay Cơ Phát, thành khẩn nói: "Đôi khi Mẫu hậu cũng nên thoải mái một chút, có một số việc, nếu người không muốn làm thì không cần làm. Cương thường quy củ hay miệng lưỡi người đời, chỉ cần không để bụng thì sẽ không hề hấn gì đến ta. Mà có đôi khi, đối đãi quá tốt với người khác, rốt cuộc người bị thương lại chính là mình. Người hãy nghĩ lại đi, cái ngày để tang cho lão già kia Mẫu hậu cũng không hề nguyện ý, đúng không?"

Nghe vậy, Cơ Phát do dự một lát, sau cùng thì gật đầu. Hàn Diệp tiếp tục nói: "Lúc ấy người bị ép theo thân phận, không còn lựa chọn nào khác. Nhưng giờ đây người đã không còn như trước nữa." Hắn lại dán môi mình lên, "Có ta mà".

Tiểu Thái hậu chu môi với hắn, muôn vàn tủi hờn vạn bất đắc dĩ đong đầy trong mắt giờ hóa thành những giọt nước óng ánh, ngấn quanh hốc mắt rồi tuôn rơi xuống khay ngọc như những hạt châu. Hàn Diệp hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt của y, lật mu bàn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước như hoa kia. Hắn thầm nghĩ, Cơ Phát rất thiện lương, quá mức thiện lương, mà hắn lại rất thích sự thiện lương ấy. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có một người vững tâm quyết liệt, hiểu chuyện rõ ràng minh bạch như hắn chẳng hề nhiều. Số đông sẽ giống như tiểu Thái hậu vậy, không thể tách bạch rõ ràng yêu hận. Hắn nói: "Chỉ có bản thân Mẫu hậu mới biết được mình đã phải gánh chịu những gì. Những chuyện người đã trải qua trước đây ta đều rõ cả, mấy kẻ ngoài kia đã phải nếm trải mùi vị ấy đâu, chúng không có tư cách quyết định thay Mẫu hậu... Hơn nữa, hiện giờ đã có ta rồi, cho dù là kẻ nào đi nữa chúng cũng không thể ép Mẫu hậu làm những việc mà người không muốn làm".

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net