Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

77.

Trừ những lần hoan hảo, đây là lần đầu tiên Cơ Phát rơi lệ trước mặt mình. Dáng vẻ rơi lệ của y rất đẹp, nước mắt tựa như trân châu của giao nhân trong truyền thuyết tuôn ra từ đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt ấy thấp thoáng như viên hồng ngọc bị ướt đẫm, đỏ rực như máu. Hàn Diệp vừa nghĩ y thật đẹp, mà lòng cũng vừa nhói đau, hắn thà rằng không nhìn thấy một cành hoa lê ướt mưa xuân như thế, hắn không muốn y đau lòng khổ sở.

Có lẽ trong lòng hắn đang cảm thấy may mắn cho chính mình. Hàn Diệp biết Cơ Phát hiền lành, dịu dàng như một áng mây, nhưng sự hiền lành tới cực hạn lại trở thành tàn nhẫn, bởi y đối đãi với bất kỳ ai cũng ngang bằng nhau, vậy thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể chiếm được vị trí đặc biệt trong lòng y. Kỳ thật Hàn Diệp vẫn luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ, hắn sợ rằng trong mắt Cơ Phát mình cũng giống như bao kẻ khác, chỉ là một kẻ xuất hiện đúng lúc đúng nơi, thuận nước đẩy thuyền ở bên hắn mà thôi. Trong chốn thâm cung tịch mịch, có hơi ấm người nào đó bên cạnh cũng không phải là chuyện xấu. Hắn lại cảm thấy, y quá tốt, tốt đến nỗi hắn không đủ can đảm để hỏi thành lời những thắc mắc trong lòng này. Cơ Phát là vầng trăng sáng trên trời, ánh trăng ấy soi rọi tới tất cả mọi người, hắn cũng chỉ có thể đuổi theo ánh trăng chứ không sao bắt ánh trăng kia chỉ chiếu sáng cho mỗi mình hắn, dù là một tia sáng nhỏ nhoi cũng không được.

Hàn Diệp thường nghĩ vẩn vơ, có lẽ Cơ Phát là Bồ Tát. Bồ Tát rất đẹp, từ mi thiện mục, lại đối xử với ai cũng như nhau, bình đẳng phổ độ chúng sinh, mà trong đám chúng sinh ấy có cả hắn. Hiện giờ vị Bồ Tát này rơi lệ trước mặt mình, tựa như từng lớp, từng lớp vỏ bọc thạch cao bị bong ra, để lộ ra chân thân mềm mại yếu ớt bên trong. Đáy lòng Hàn Diệp đột nhiên nổi lên một sự an tâm vặn vẹo, người trước mặt hắn đây luôn đối xử với người ngoài một cách đôn hậu và thong dong, nhưng khi ở bên hắn, y lại bày ra dáng vẻ yếu mềm, hờn hờn tủi tủi. Hắn vô cùng thoả mãn vì điều ấy, nhưng mặt khác hắn cũng biết mình không nên lấy sự đau khổ của y ra để giải thoát cho bản thân mình. Nhất thời, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, khiến hắn thật khó tìm được lối đi. Nhưng rồi hắn cũng nhận ra: Không cần hỏi nữa. Hàn Diệp biết rõ mình không giống như những kẻ khác. Hắn ôm vai Cơ Phát, cảm nhận cơ thể người trong lòng mình run lên. Những khó chịu y đã kìm nén từ rất rất lâu cuối cùng cũng tìm được lý do để trút bỏ, y đã có người cùng chia sẻ. Đợi tiếng khóc dần dần vơi đi, Cơ Phát nép trong lồng ngực hắn, duỗi hai tay vòng qua cổ hắn, vẫn chưa ngừng tiếng thở hổn hển. Hàn Diệp vuốt lưng thuận khí cho y, lại hôn lên tóc mai rồi đùa giỡn: "Lát nữa Mẫu hậu mà mang cái dáng vẻ này ra ngoài dùng ngọ thiện, ai không biết còn tưởng rằng ta ức hiếp người nữa đấy".

Tiểu Thái hậu không đáp lời, Hàn Diệp tiếp tục nói: "Bộ dáng của Mẫu hậu như thế này thật đẹp, nhưng ta vẫn không muốn... thấy Mẫu hậu rơi lệ." Hắn kéo người ôm vào lòng vỗ về, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai y: "Mẫu hậu toàn rơi lệ vì chuyện trước kia, sau này... có thể đừng rơi lệ nữa không? Ta cam đoan, tuyệt sẽ không để Mẫu hậu rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa." Rồi hắn ngừng lại nghĩ ngợi một chốc, bồi thêm một câu không mấy nghiêm túc: "Trừ lúc hoan hảo ra..."

Trong thoáng chốc, Cơ Phát tóm chặt cổ hắn, Hàn Diệp phải vội vàng xin tha. Người kia buông hắn ra, đôi mắt ửng đỏ tiến sát lại gần hắn, tựa như đang dò xét, suy tư xem lời hắn vừa nói ra kia có bao nhiêu phần là thật. Hàn Diệp mặc y nhìn mình suy nghĩ một hồi lâu, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa thản nhiên. Đến khi hắn cảm thấy chắc là Cơ Phát cũng mệt rồi, bèn nói: "Mẫu hậu, nhìn nữa là mắt sẽ đau đấy..." Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Cơ Phát cắt ngang. Tiểu Thái hậu không nói không rằng xáp lại gần, để môi răng lung tung va vào nhau, đụng đến choáng đầu hoa mắt. Hàn Diệp chỉ cảm thấy miệng mình tràn ngập mùi máu tươi, nhưng hắn biết lúc này không thể buông y ra. Tiểu Thái hậu lúc hôn chẳng hề theo một quy tắc nào, mặc dù y hôn không giỏi nhưng những lúc ở cùng Hàn Diệp y cũng được thực hành, ít nhiều vẫn học hỏi được chút ít. Song giờ đây y đã quẳng đi toàn bộ, chỉ biết vừa gặm vừa cắn hắn như thể muốn nuốt trôi hắn vào bụng.

Hàn Diệp cố gắng duy trì tiết tấu không để y dẫn dắt, giữa răng môi phảng phất một hương vị ngai ngái. Cơ Phát cắn làm hắn thấy nhoi nhói, y vừa hôn vừa cắn hắn thế nhưng vành mắt y lại đỏ lựng lên, Hàn Diệp bèn đưa đầu lưỡi ra dịu dàng liếm môi y, khẽ trêu y: "Sao lại khóc đến nơi rồi... Đây không phải khiến ta mất hết thể diện sao..."

Cơ Phát nghe vậy, nước mắt còn đang lưng tròng bỗng chốc bật cười ra tiếng. Hàn Diệp thừa cơ đoạt quyền chủ đạo, quấn lấy đầu lưỡi hôn khiến y ngoan ngoãn trở lại, cuối cùng mổ chóc một cái trên môi. Sau khi buông người ra, bờ môi hắn đã hơi sưng đỏ. Hắn chạm một ngón tay vào rồi nói với y: "Xem này...", xong thì miết miết vành môi, nhẹ nhàng vuốt ve. Cơ Phát nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng hưởng thụ, lại trông thấy hai con mắt sáng rực của Hàn Diệp nhìn mình, lòng thầm cân nhắc một phen. Y mở miệng nấc lên một cái, Hàn Diệp hoảng hồn vội vã đưa tay vuốt vuốt lưng y. Y cắn chặt cánh môi dưới sưng húp, hẳn phải rất đau, nhưng mượn cơn đau đớn này để nhắc nhở chính mình, những lời y sắp nói ra đều vô cùng quan trọng.

Ánh mắt y vốn đang trốn tránh mà nhìn đi nơi khác, cuối cùng y thu hết dũng khí, mở to mắt đối diện với ánh mắt Hàn Diệp. Y nói với Hàn Diệp, cũng là nói với chính mình: "Ta cam đoan với Bệ hạ, sau này sẽ cố gắng hết sức... không đau lòng vì bất cứ điều gì khác".

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net