Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

78.

Dùng ngọ thiện rồi cùng nghỉ ngơi, khi Hàn Diệp tỉnh lại, Cơ Phát vẫn đang cuộn mình trong chăn say ngủ. Vành mắt y còn hơi sưng đỏ nhưng thần sắc đã thư thái hơn rất nhiều. Hàn Diệp nhịn không được mà mò tới, nín thở nhẹ nhàng đặt lên mi mắt y một nụ hôn, sau đó mới rón rén ra khỏi tẩm điện. Tiểu thái giám đến bẩm báo có chư vị đại nhân quỳ ngoài điện, mặt trời ban trưa đang rất gắt, vài vị đại nhân tuổi tác đã cao, sợ là...

Hàn Diệp nghe thế thì nhíu mày nói: "Mấy lão ấy còn chưa lo lắng cho tuổi tác của bản thân, ngươi ở đây bận tâm giúp cái gì, quỳ thì quỳ đi." Hắn còn giáo huấn thêm: "Đã học ngay cái tật xấu hay mềm lòng của Thái hậu rồi cơ à?" Cơ Phát như thế thì hắn thích, vận vào người khác thì thành tật xấu luôn rồi.

Tiểu thái giám vội vàng cúi người nhận sai rồi tiến đến giúp Hàn Diệp mặc quần áo. Hàn Diệp dặn dò đừng để Thái hậu biết, bảo người hầu trong cung của y phải cẩn thận một chút. Tiểu thái giám vâng lời, sau đó hỏi đến việc sắp xếp vào chiều nay, Hàn Diệp khoát tay: "Ngoài điện Chính Sự ra còn có thể đi đâu?" Hạn hán ở Lũng Trung giữa năm đã gây hại rất nhiều, thu hoạch không tốt, việc chẩn tai lại chậm chạp chưa được giải quyết, phải nhanh chóng xây dựng công trình thuỷ lợi. Hàn Diệp nghĩ dù sao cũng là tu bổ, có Lũng Trung là bài học, không bằng dứt khoát thực hiện luôn cả nước đi. Hắn đoán chừng chiều nay sẽ chẳng vắng bóng mấy lão già xin yết kiến về việc hạ táng của Cơ Như Cung đâu. Hắn bắt đầu đau đầu, nghĩ đến đợt này tiểu Thái hậu nằm triền miên trên giường bệnh, không được bước ra khỏi cửa, chắc hẳn phải buồn chán vô cùng. Hắn thầm tính, có nên dành ra ít thời gian rảnh để xuất cung một chuyến, dẫn y ra ngoài đi dạo coi như giải sầu.

Chiều hôm nay vẫn bận rộn như thường lệ. Hàn Diệp chán chường ngồi dỏng tai nghe một lão già râu dê lắm lời, xong thì tranh thủ uống ngụm trà nóng. Tiếp đó tiểu thái giám đến bẩm nhỏ rằng tinh thần tiểu Thái hậu đang rất tốt, còn tản bộ ngắm cảnh trong ngự hoa viên. Hàn Diệp biết được thì vừa mừng vừa lo, mừng vì tâm trạng Cơ Phát chuyển biến tốt, mà lo vì nhỡ đâu y bắt gặp mấy lão già đang quỳ gối chặn đường kia, tâm tình sẽ lại xấu đi. Hắn hỏi Thái hậu có gặp phải mấy lão già ấy không, tiểu thái giám đáp có, đám đại thần kia bày ra phong thái đại nghĩa giúp đỡ thiên hạ mà đi góp lời với Thái hậu. Thái hậu nghe một cách rất hứng thú, sai người mang ghế đến ngồi, đôi lúc còn mỉm cười đáp trả một số vấn đề. Nghe xong, Thái hậu bảo bọn họ quay về, bọn họ không nghe, Thái hậu bèn phủi quần áo đứng lên, sai người mang cho mỗi vị đại thần một cái đệm chân để quỳ, còn bảo mang nước uống tới.

Hàn Diệp nghe vậy thì cười ra tiếng, hắn tưởng tượng ra điệu cười quái đản của tiểu Thái hậu trêu tức đám lão già kia, nhất thời không còn quá lo như trước, thầm nói: "Còn ban đệm với nước uống, hời bọn chúng rồi." Tiểu thái giám bẩm thêm: "Thái hậu nói, tiết Trùng Cửu(*) sắp đến rồi, để các lão đại thần quỳ dưới mặt trời thế này thật không tốt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại tưởng triều đình bất kính với người già mất thôi".

(*)Tiết Trùng Cửu: hay còn gọi là tết Trùng Dương vào ngày 9 tháng 9 âm lịch.

Hàn Diệp cười lớn, khen một câu vẫn là Mẫu hậu suy nghĩ chu toàn, thế nên việc phê duyệt sổ sách chiều nay cũng thư thái hơn rất nhiều. Vị Quốc trượng này mai táng thế nào, nói trắng ra vẫn là gia sự của Thiên tử, nhưng Cơ thị đã cắt đứt quan hệ với Cơ Phát nên không được tính là gia sự của Thiên tử nữa. Một lão già trong một hộ dân bình thường qua đời mà thôi, có thể liên quan gì tới lễ giáo hay đạo trị quốc hay nhân hiếu đâu? Việc này dẫn tới sự rung chuyển trên triều đình, ngoại trừ vài lão già hồ đồ ra thì vẫn còn có một số kẻ cố ý gây nên, đây là nhằm vào ai, không cần nói cũng biết.

Hàn Diệp âm thầm ra ý định, thân phận của Cơ Phát vẫn dính liền với những món nợ còn đó của lão súc sinh, chỉ cần động chút gió lay là sẽ bay đến đốt xém lên y. Hắn an ủi dỗ dành để Cơ Phát không để ý đến những chuyện này, không có nghĩa là hắn cho phép những chuyện này tồn tại. Khi còn sống ở hành cung hắn đã dẹp qua một lần, sau đó hồi kinh bộn bề công việc, hắn cũng không để tâm nhiều đến chuyện này. Vừa hay lúc này hắn dựa vào đó quét sạch một phen những điều tiếng trên triều, cũng coi như là xử lý chính sự.

Hắn lập tức gọi người bắt đầu xử lý việc này, lúc quay về cung của tiểu Thái hậu, hắn đi ngang qua đám đại thần đang quỳ. Vốn mấy lão ấy đang mệt mỏi vặn mình vặn mẩy, nhác thấy bóng hắn từ xa thì vội vàng đỡ nhau dựng người quỳ thẳng, bày ra dáng vẻ xả thân vì nước. Tiểu thái giám đến nói: "Chư vị đại nhân, mặt trời sắp lặn rồi, trời sắp tối rồi, trở về đi".

Tên cầm đầu cố gắng giữ thẳng lưng, đáp lời: "Việc mai táng của Cơ Quốc trượng là lễ giáo của triều đình, không thể không..." Chợt nghe tiếng Hàn Diệp vang lên ngắt lời gã: "Một hộ dân bình thường có người chết thôi, sao lại liên quan đến lễ giáo triều đình rồi?"

Hàn Diệp ung dung đi giữa một loạt tiếng hô tham kiến Bệ hạ, liếc nhìn trên mặt đất rồi nói: "Chư vị đại nhân còn có nước uống, đãi ngộ thật không tệ. Nước này ai cho, sao không biết cảm niệm ban ân?" Ngữ khí của hắn nghe không ra là vui hay không vui, nhưng ánh mắt thì sắc lẹm. Trước một đám người quỳ như chim cút, Hàn diệp chậm rãi ngoắc ngón tay, tựa như phủi đi thứ gì đó bẩn thỉu: "Việc nhà của Trẫm, từ lúc nào lại phiền chư vị đại nhân đến quản rồi?"

"Bẩm Bệ hạ", tên cầm đầu nói, "Liên quan đến lễ nghi giáo hóa, không thể không đối đãi thận trọng được..."

"Trẫm nói đây là việc nhà của Trẫm thì chính là việc nhà của Trẫm. Nếu Trẫm nói không phải, Cơ thị kia ngay cả một con kiến trong cung cũng không sánh nổi, một hộ dân bình thường có người mất, vậy mà đã khiến cho văn võ bá quan trong triều ôm mãi chấp niệm không thôi. Không biết chư vị, là trung hiếu với Trẫm, hay là trung hiếu với Cơ thị đây?"

____________

Lời tác giả: Hình như lâu rồi thằng nhỏ không được ăn thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net