PHẦN II: LỐI THOÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước kế hoạch tìm đường kiếm lương thực đã có, đích đến là Lotte Mart. Sự lựa chọn thông minh cho thời điểm hiện tại của Quảng. Nhưng đến được nơi đó Nhóm của Quảng phải tìm lối thoát cho mình ở Bệnh Viện.

6h Tối, cả nhóm đã chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi của mình. Toàn lên tiếng:

- Tất cả sẵn sàng chưa ?, chúng ta bắt đầu...

Dũng chặn lời:

- Từ từ đã, giờ này 6h rồi, trời cũng đã tối hẳn, tao thấy trong Phim hay Game tới tối là tụi Zombie nó nhiều lắm. Với lại, tối hù thế này có thấy được tụi Zombie đâu, hay đợi sáng được không ?.

Phương cười và đáp:

- Hổng ngờ ông Dũng võ vậy mà cũng nhát quá há, đừng lo, tui có mấy cái đèn này, khỏi lo sợ tối nữa há.

Dũng nhăn mặt nói lại:

- Bà cứ thử tưởng tượng trong đêm tối mà có lũ ăn thịt cứ chạy tới mình xem, đáng sợ không. Với lại, giỏi thì giỏi, lũ Zombie đông như thế thì sao tui chống nỗi.

Tiếng động từ bên ngoài:

- Xoạc !! lẹ lên, tụi nó đông quá, chạy lại phòng Bác Sĩ mau. Mẹ kiếp, thằng Thế Anh bị cắn rồi à, giết nó luôn đi, chứ nó sống cũng thành Zombie thôi.

2 tiếng va đập của sắt vào hộp sọ kêu lên, tiếng chân chạy vội vã của đoàn người và tiếng nói ngày càng xa dần. Lúc đó thì nghe nhóm kia nói giết người còn sống mới bị cắn đã xanh mặt mày, chỉ có Quảng là bình thản. Quảng nói:

- Chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa.

Toàn nói nhanh:

- Giỡn hoài Pa, không nghe tụi kia nói gì hả, Zombie đang đuổi theo đó, không chừng mở ra nó ào vào thì sao.

Phương nhanh chân chen vào:

- Đến ông cũng sợ hả Toàn, ông bự con vậy, khỏe vậy mà cũng sợ à. Nhìn ông Quảng vậy mà thần kinh thép thật, từ đầu đến cuối luôn một vẻ mặt lạnh lùng.

Quảng tiến lại cánh cửa, kéo chiếc giường sang một bên, quay lại nhìn Toàn, Dũng, Phương. Hít một hơi thật sâu, Quảng nắm cánh cửa kéo ra thì bất thình lình một vật gì đó rớt xuống. Cả nhóm giật mình lùi lại. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện lên phía trước mặt cả nhóm, một thi thể bị đập nát hộp sọ, óc rớt ra ngoài và cánh tay bị cắn đứt 1 miếng. Quảng liền nói:

- Bình tĩnh, người này có thể là người bị cắn và bị giết bởi nhóm lúc nãy. Mà tôi nói cho mọi người biết, trong tình trạng hiện giờ, thì cảnh tượng này mọi người sẽ gặp thường xuyên, do đó hãy cố thích nghi đi.

Câu nói của Quảng làm cả nhóm lạnh gáy. Dũng và Toàn biết là trong thời điểm hiện tại, cái cảnh máu me, xác chết đầy ra là điều đương nhiên, vì cả 2 người từng chơi L4D. Nhưng câu nói của Quảng làm Toàn và Dũng cảm thấy lạnh cả người, lạnh một cách đáng sợ. Chuyến hành trình bắt đầu, Quảng là người đi đầu tiên, Dũng là người đi cuối. Đúng như dự đoán của Quảng, toán người đi trước đã xử lý đám Zombie phía trước, cứ theo xác chết là có thể tìm được lối ra.

Cảnh tượng phía trước thật làm cho người ta lạnh cả người. Rọi đèn đến đâu điều thấy xác chết mất tứ chi, đầu bị dập nát, máu me có ở khắp nơi, từ vách tường đến sàn nhà. Ngay cả Phương, bác sĩ tương lai cũng không thể chịu nổi, huống chi Dũng và Toàn. Đi được một đoạn, không thấy có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiền thì bỗng nhiên Dũng va vào chiếc xe lăn, khiến chiếc xe lăn chạy vào căn phòng.

- Cạch – chiếc xe va phải một gì đó.

- Ư...ư... - Tiếng kêu phát ra từ trong căn phòng

Phương liền soi đèn vào đó, thì bỗng nhiên 4, 5 cái xác từ đầu ùa tới, miệng đầy máu, chạy tới.

- Á á, Thây ma kìa.

Sau tiếng hét của Phương, Dũng từ sau chạy tới rút côn nhị khúc giáng 1 đòn mạnh từ trên xuống ngay đầu vài con Zombie. Quảng thì rút dao chạy lại, chỉ trong tích tắc, cậu ta đã gắm nhát dao lên đỉnh đầu của mấy con Zombie.

Toàn nói vọng lên từ đằng sau:

- Trời đất, cậu là gì mà sao nhanh thế, tôi chưa kịp hành động gì cả.

Vừa dứt lời, từ phía sau 1 con Zombie chạy đến. Với khả năng của mình, Toàn đã tung một cú cùi chỏ ra phía sau đã khiến cho Zombie té nhàu và sau đó liền dung chân đạp 1 phát vào mặt Zombie khiến cho mặt zombie nát bét. Toàn chùi giày xuống sàn nhà và nói:

- Đồ tép rêu, chưa biết anh mày đây một thời là Anh Đại ở trường à.

Cả ba người điều có vẻ điêu luyện trong cách xử lý lũ Zombie, điều có kỹ năng riêng về sức mạnh của mình. Nhìn lại Phương, Phương đang ôm mặt khóc vì sự kinh hãi của Zombie, cái cách giết người của nhóm, dù cho những thứ đó đã không còn sự sống. Ngay cả Dũng và Toàn cũng tỏ ra sợ cái hành động mình làm, chỉ có Quảng là bình thản nói:

- Đi thôi, xuống lầu rồi chúng ta đi kiếm căn tin để lấy đồ trữ.

Cả chuyến đi trong hành lang bệnh viện điều khá êm xui, có thể là do nhóm đi trước đã giải quyết gần hết, chỉ còn vài con zombie lặt nhặt không gây trở ngại gì cho nhóm. Một lần nữa, như Quảng dự đoán, nhóm đi trước cũng đã tìm đến căn tin. Điều lo lắng lúc này của Quảng là nhóm kia không chấp nhận cho nhóm của Quảng vào trong. Vừa tới căn tin, tiếng nói từ trong căn-tin vọng ra:

- Ai đấy ! có bị nhiễm bệnh không ?

Phương nhanh nhão đáp:

- Không có, tụi tui nguyên vẹn từ đầu tới chân. Tụi tui chỉ muốn vào căn tin lấy chút ít đồ ăn lót dạ thôi.

Một giọng đàn ông trung niên nói:

- Không được, căn-tin không đủ đồ ăn đâu. Chúng tôi có tới 33 người, chúng tôi không thích chia sẽ cho ai nữa.

Toàn bực bội quát:

- Mẹ kiếp ! chúng tôi cũng là con người, chúng tôi chỉ xin ít đồ ăn để lót dạ, vậy mà các người cũng không cho à..

Tiếng người vọng lại:

- Không được, các người đi đi.

Toàn định xông vào căn-tin để sống chết với đám người vô lương tâm đó, nhưng Phương đã cản lại. Quảng thì im lặng vì đã dự đoán được tình huống này. Trong lúc đó, Dũng đã tìm được phòng để thuốc, Dũng liền gọi Phương vào để lấy những thứ thiết yếu cho chuyến đi. Phương nói:

- May thật, mấy người trong căn-tin không ai rành về thuốc nên không ai lấy những thứ cần thiết này.

Sau khi lấy những thứ cần thiết, cả nhóm chuẩn bị xuất phát thì Quảng kêu cả nhóm nên nghĩ qua đêm ở đây, sáng sớm sẽ đi sớm, cả nhóm đã đồng ý vì ai cũng đã mệt lừ. Đi vào góc tường Phương, Dũng, Toàn đã gục xuống ngủ như chết. Chỉ còn Quảng thì ngồi suy tư nhìn ra cửa sổ hướng ra cánh cổng, nơi lũ Zombie vẫn lãng vãng quanh đó:

- Cậu ta đã cảnh báo mình điều này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net