PHẦN IV: MẤT (PHẦN 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xoảng...

Một tiếng vỡ vang lên, tiếp sau đó là 1 ngọn lửa cháy dữ dội giữa đám zombie đang tiến đến gần bốn người. Ngọn lửa lan tỏa rất nhanh, khiến cho lũ zombie gục ngay lập tức. Người đã ném chay cồn không ai khác ngoài Thông, dù vết thương ở chân rất nặng, nhưng cậu ta vẫn liều mình chạy ra để ném chai cồn vào đám zombie đấy. Dũng la lên:

- Sống rồi tụi bây ơi !!

Toàn nói:

- Mùi thịt cháy của lũ zombie thơm quá, làm tao đói quá Dũng à.

Dũng sặc cười:

- Mày thiệt biết nói đùa.

Bốn người vẫn còn đang đứng đợi ở trong để cho đám lửa tắt dần. Có lẽ do vết thương bị hở do lần chạy này khiến cho Thông ngồi xuống đất vì đau, bất thình lình từ đâu xuất hiện vài con zombie nhào tới làm cho Thông không kịp phản ứng, một vết cắn ngay cổ xé toạt cả cơ vai của Thông, làm cho máu phun ra tung tóe, lộ cả xương bờ vai, Thông la lên trong đau đớn. Cùng lúc đó, Vỹ đã cố gắn chạy ra nhưng chỉ kịp giết được lũ zombie mà không thể cứu được Thông. Trong hơi thở đang từ từ yếu dần, Thông nói:

- Cuối cùng thì tui cũng cứu được mọi người, dù có chết cũng không tiếc..khụ..khụ...

Vỹ im lặng nhìn Thông, cùng lúc đó Quảng, Toàn và Dũng cũng đã chạy ra khỏi đám lửa rồi chạy lại đứng cạnh Vỹ, Thông tiếp:

- Giờ gì tui muốn mọi người trả nợ cho tôi, hãy chắc là không từ chối.

- HÃY GIẾT TÔI ĐI !

Vừa dứt lời, Thông đã nhắm nghiền mắt, 2 dòng nước mắt chảy ra như muốn chạy khỏi thân xác của Thông. Lời nói của Thông khiến cho cả nhóm ai cũng nghẹn lòng, nhất là đám con gái, đứng từ phía xa khóc tự bao giờ. Chắc chắn rằng, cả nhóm chẳng ai đủ can đảm để giết Thông ngoài Quảng, Quảng nói:

- Để tôi ! dù muốn dù không, chúng ta cũng phải giết cậu ấy.

Vừa dứt Lời, Quảng đã giựt thanh sắt trên Vỹ rồi đập thẳng vào trán của Thông, một cú đánh hoàn hảo đến mức khiến cho tiếng va đập của sọ vang lên thật đã tai, máu văng tứ lung và chạm đến đích một cách nhẹ nhàng. Nhờ cú đánh của Quảng, Những thứ dồn nén trong Vỹ như òa ra, Vỹ lao thẳng vào Quảng rồi túm áo hét lên:

- TẠI SAO MÀY LẠI LÀM THẾ, CẬU ẤY CÒN SỐNG KIA MÀ, THẰNG KHỐN.

Quảng lạnh nhạt nói:

- Đừng tỏ ra mình nhân từ, cậu ta đã bị cắn và không có phần trăm nào sống sót, những con virus ấy sẽ xâm nhập vào não cậu ta, lúc ấy người chết chính là cậu đấy.

Vỹ hét lên:

- NHƯNG THÔNG LÀ BẠN THÂN CỦA TAO, MÀY KHÔNG HIỂU À, THÔNG CHẾT, TAO SẼ NÓI GÌ VỚI BA MẸ CỦA THÔNG ĐÂY. MÀY THỬ NHÌN BẠN THÂN MÀY BỊ GIẾT TRƯỚC MẮT MÀY XEM, MÀY CÓ NHƯ TAO KHÔNG ?, MÀY CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG ?.

Vỹ định đánh vào mặt Quảng, nhưng Toàn và Dũng đã kịp ngăn lại. Quảng với vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Tôi không quan tâm, trách nhiệm của tôi bây giờ chính là giúp mọi người đến điểm hẹn đã bàn, ai sống chết gì thì tôi không quan tâm.

Cả nhóm như chết lặng bởi câu nói của Quảng, biết rằng từ khi gặp Quảng đến bây giờ, Quảng là người với vẻ mặt vô cảm nhất, nhưng sự vô cảm lần này của Quảng khiến những người trong nhóm lạnh người. Không khí xung quanh nhóm đang căng thẳng, thì bất thình lình một tiếng nổ chát chúa vang lên khiến cả nhóm giựt mình, từ đằng xa, một đám khói đen nghịch xuất hiện....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net