Phần 2: Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tách

Tách

Tách

    "Ư..ưm.."
    "Đông Lào! Đông Lào!!!"
    "Aaa!! "- Cậu bừng tỉnh, thoát ra khỏi cơn mộng mị. Đông Lào nhìn quanh, cái mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Cậu cau mày, gì đây? Đây không phải là phòng y tế sao? Sao cậu lại ở đây? Cậu nhớ là mình đang ở trong văn phòng làm việc cơ mà??!
    Mãi chìm trong mớ suy nghĩ của mình, Đông Lào đã không hề để ý có 1 người khác đang nhìn mình, cho đến khi người đó lên tiếng :
    "ĐÔNG LÀO!!"
    "A!!! Cái quái... Ơ, anh Việt Nam!?"
    Cậu giật thót, nhìn sang bên cạnh, và thấy Việt Nam - người anh trai thứ  4 của mình đang nhìn mình chằm chằm.
    "A..anh Nam?! Sa.. sao anh lại ở đây!?"
    "Doanh trại của anh, sao anh lại không được ở?"
    "Trại của anh?? Khoan, sao em lại ở trại của anh!!?"
    "... Em..lại mơ về lúc nhỏ à."
|
|
|
|
|

|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
    Mặt trời đã lên, bắt đầu chiếu những tia nắng ấm đầu tiên xuống nhân gian. Sương mù cũng đã tan đi bớt, xua tan đi cái lạnh đầu mùa đông ở miền bắc. Nắng lên là vậy, nhưng mưa phùn vẫn chưa bớt, từng giọt nước mưa cứ thế rơi lách tách trên những cành cây ngọn cỏ, gợi cho chúng chút sức sống cho ngày mới.
    Trong 1 mảnh vườn nhỏ ở đằng sau khu trại. Có cậu con trai tuổi đôi mươi, mặt bộ quân phục màu xanh rừng đang chăm chú tỉa tót cho cây hoa vừa mới lớn nở. Nói là vườn vậy thôi, chứ chẳng qua nó chỉ là 1 vạt đất trống đã được làm sạch cỏ, dùng để trồng rau quả và 1 số loài hoa dại.
    "Hm hm hm~" * ngân nga* "Nay trời đẹp thật đấy :>"
 

  "Mặt Trận. Anh đâu rồi?"
    "A! Nam!!! Anh ở đâyyyy!!"- Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của cậu
em trai, y nhanh chóng lên tiếng đáp lại, tâm trạng có chút gì là vui vẻ.
    Việt Nam đi theo tiếng đáp, rẽ vài chiếc lá ra, cuối cùng cũng thấy Mặt Trận đang ngồi bó gối trước chậu hoa anh đào hôm trước mới được cậu tặng.
    "Anh dậy sớm nhỉ. Dậy sớm để ra đây chăm cây hoa này sao?"
    "Haha, 1 phần thôi. Anh là chiến sĩ mà, phải dậy sớm để chuẩn bị chứ."
    "Um, trời đang mưa đấy anh ạ."
    "Ể, trời đang mưa á!? Anh không để ý luôn ấy."
    "Anh tính ra dầm mưa để bị cảm luôn hay gì."
    "Aha, xin lỗi mà ~"- Y đứng dậy, cùng Việt Nam bước về doanh trại. Vừa đi, 2 người vừa trò chuyện.
    "Mà..em ra tìm anh chỉ để mắng anh thôi sao?"
    "Không, có vài chỗ em thấy hơi lạ nên đi tìm anh để hỏi chút."
    "Đừng nói là em thức cả đêm để hoàn thành đống tài liệu đó nha."
    "Yup, nhưng chưa có xong."
    "... Trời ạ, em không biết bảo vệ sức khỏe của mình sao?! Thức khuya không có tốt đâu!!"
    "Thì...do nhiều việc quá chứ bộ. Anh thấy đấy, em thức cả đêm luôn mà có xong hết đ..."
    Việt Nam hoàn toàn câm lặng khi nhìn thấy anh trai đang nhìn mình chằm chặp.
    "..hầy, không đôi co với em nữa. Vậy còn thằng Đông Lào? Nó sao rồi?"

• Đôi lời từ tác giả : Đây là 5 năm sau chap 1,2,3. Chắc khi nào siêng siêng chút tôi sẽ vẽ ngoại hình và thông tin của các nhân vật vậy.( ̄ヘ ̄;)

    604 từ
    13/7/23.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net