VƯƠNG GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tình muốn dụ dỗ ta đáng ghét lại không tốt ra, sau đó hiện tại bị thương tổn là ta, ta. . . Ta chẳng lẽ sẽ không thống khổ sao? Ta chẳng lẽ hi vọng ngươi rời đi ta sao?”

 Nhìn thấy nàng nói xong, nước mắt lại không có tiếng không phát ra hơi thở lăn xuống, tất cả dấu vết thương tâm và thống khổ trong lòng Lan Tĩnh tiêu tan mất, thay vào đó là hạnh phúc mừng rỡ như điên.

Nguyên lai nàng thích hắn, để ý hắn, thương hắn, căn bản không phải lãnh huyết vô tình mà hắn nghĩ.

Đột nhiên, nàng xông lại nhào vào ngực của hắn, khóc to nói, “Ngươi thiêu hủy tốt lắm, như vậy ta liền không cần lo lắng đề phòng ngươi sẽ rời đi ta, ta không cần cũng không chuẩn ngươi rời đi ta, cũng không chuẩn ngươi đi ra ngoài, muốn ta nuôi ngươi cả đời cũng không sao, dù sao ngươi chỉ có thể là của ta, của ta, nếu nữ nhân nào muốn đến đoạt ngươi, ta liền giết nàng.”

 Bị nàng ôm chặt lấy, có thể rõ ràng ngửi được mùi thơm mê người trên người nàng, có thể cảm nhận được thân hình mềm mại của nàng, nhìn chăm chú vào nước mắt vì hắn mà rơi của nàng, từng tiếng, giọt giọt đều độc ác đốt nóng lòng của hắn.

 Hắn rốt cục buông ra cây đuốc trong tay, gắt gao ôm nàng, cúi đầu hôn tới nước mắt đáng thương nàng, trong miệng lầm bầm tình yêu đối với nàng, “Ta yêu ngươi, ta chưa từng nói với nữ nhân khác, ta đây cả đời chỉ có một mình Nghênh Xuân ngươi, sẽ không còn người khác nữa, nữ nhân khác ta cũng làm thành mùa đông rét lạnh nhất.”

 “Thật sự?” Nghênh Xuân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cái mũi khóc đến đỏ, giọng mũi rất nặng hỏi.

 “Đương nhiên, bổn vương nói lời giữ lời.”

 “Nhưng ngươi không thể trở về làm hoàng đế rồi! Như vậy ngươi cũng không để ý?”

“Trong lịch sử cũng sớm đã không có bổn vương rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương trở về thay đổi lịch sử? Ngươi không phải cùng bổn vương xe chuyện xưa 『Hiệu ứng hồ điệp』 sao? Hơn nữa bổn vương đã biết nhiều chuyện hiện đại và lúc trước xảy ra lắm rồi, bổn vương còn có thể làm bộ như tất cả cũng không biết trở về sao? Nói sau, bổn vương có thể trở về một thế giới không có ngươi sao? Nếu là như vậy, cho bổn vương cả thiên hạ ta cũng không cần.”

Thật sự sẽ có loại chuyện không thương giang sơn thích mỹ nhân xảy ra ở trên người của nàng sao? Nàng không thể tin được nhìn nam nhân yêu thích trước mắt.

Nhưng trong lòng của nàng đã có cái thanh âm hiểu được nói với nàng, cho dù hắn không thể làm hoàng đế thì thế nào? Chẳng sợ hắn là tên khất cái ven đường, nàng cũng sẽ vô oán vô hối thay hắn lấy bát ăn xin, huống chi hắn không có khả năng sẽ luân lạc tới kết cục như vậy, bởi vì hắn là đại vương gia so với bất cứ người nào cũng phải lớn hơn a!

“Vậy về sau ngươi còn có thể đùa giỡn tính lớn (cao cao tại thượng, ngang ngược bá đạo =]]) đối với ta sao?”

Nói đến đây cái, vẻ mặt nguyên bản nghiêm túc của hắn tràn đầy cảm tình, “Đương nhiên, bằng không ngươi còn có thể thích bổn vương sao? Ngươi không phải nói ngươi thích nam tử hán?”

Nam tử hán và tính lớn hay không có quan hệ gì?

Bất quá, nàng lộ ra một cái tươi cười tuy là vẻ mặt nước mắt nhưng cũng hạnh phúc nhất trên toàn bộ thế giới, “Lớn liền lớn, dù sao chỉ cần yêu ta nhất là được.”

Hắn kích động cúi đầu, thật sâu hôn hít lấy nàng, hai người vong tình ôm hôn ở trong đình, tuyệt không trông nom người khác.

Cây đuốc vừa mới bị đánh rớt xuống rơi trên một đôi gỗ trên máy thời gian, khiến Nghênh Thu đang vụng trộm thay mẫu thân mình cởi dây sợ tới mức dây thừng cởi đến một nửa, hoàn hảo bị mẫu thân gầm nhẹ một tiếng, mới kích động tiếp tục cởi bỏ.

Sau khi Quan mụ mụ đạt được tự do, vốn muốn gọi hai người cút ngay một chút, làm cho nàng cứu hoả, bất quá nhìn thấy hai người khổ tẫn cam lai, mưa xanh trời, khiến cho nàng nhớ tới thời điểm mối tình đầu của mình và bạn già, cũng thật liều lĩnh, mặc kệ trời có phải muốn sụp đổ xuống hay không.

“Mẹ?”

“Không cần ầm ỹ bọn họ, nhanh chóng đi lấy nước. . . . A! Không còn kịp rồi, này cho ngươi.”

 “Tại sao có thể có quả chuối tây này?” Nghênh Thu kinh ngạc nhìn quả chuối tây trong tay.

 “Không cần lo, nhanh chóng làm tắt lửa.”

Chỉ thấy hai nữ nhân điên cuồng vây quanh đống lửa đánh lửa, người không biết còn tưởng rằng đang nhảy vũ đạo Bộ Lạc gì, nhưng các nàng đánh không tắt là lửa tình nồng đậm giữa Lan Tĩnh và Nghênh Xuân.

Bọn họ thẳng đắm chìm ở trong thế giới hai người, ánh mắt thâm tình giao tiếp, tất cả đáp án đều ở trong ánh mắt trao đổi được đến trả lời.

Mặc kệ tương lai sẽ thế nào, bọn họ cũng không sợ hãi, bởi vì chỉ cần hai người yêu nhau, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau cố gắng, cho dù là khoảng cách thời không lớn như vậy, cũng không ngăn cản được sự thật bọn họ yêu nhau.

Đương nhiên, còn có quyết tâm nắm tay cả đời.

Chân ái, vô địch.

Kết thúc

Ở một căn phòng trong vương phủ vừa mới xây xong, trong tối như mực lóe ra một cỗ ánh sáng sáng ngời như ánh trắng, thoạt nhìn rất mỹ lệ.

Nghênh Hạ đang cầm Dạ Minh Châu trong tay vẫn nhịn xuống không dám cười to, chỉ có thể vụng trộm cười, trên mặt đã tràn ngập dục vọng tham lam.

Dạ Minh Châu là vô giá! Không nghĩ tới lại bị nàng được đến. . .

Đợi chút, nghe Đại vương gia nói Dạ Minh Châu tổng cộng có ba viên, là bảo vật Lý Thế Dân cho ba nhi tử bọn họ.

Đó là nói hai vương gia khác cũng có?

Muốn từ người nào xuống tay đây?

Nghênh Hạ luôn luôn lanh lợi suy tư thật lâu, quyết định muốn xuống tay từ Tam vương gia xem ra không có hại nhất, về phần nhị vương gia khiến cho tiểu muội ra tay là được.

Mỹ nam tử mảnh mai giống tam vương gia, nhất định có thể rất dễ dàng mà lừa đến Dạ Minh Châu của hắn, vừa nghĩ tới không bao lâu trong tay mình sẽ thêm hai viên Dạ Minh Châu, nàng thật hưng phấn đến sắp té xỉu.

Chẳng qua nàng trăm triệu thật không ngờ tính toán của mình lại là mười phần sai, bởi vì nam tử thoạt nhìn không có hại nhất, có lẽ mới là khó khăn chinh phục nhất.

Mà Nghênh Thu bị nhị tỷ của mình dâm uy muốn làm sao có thể không phụ kỳ vọng của nàng hoàn thành nhiệm vụ đây?

Đúng vậy! Kế tiếp chính là chuyện xưa của nhị vương gia Lan Khang, mọi người nhớ rõ thưởng thức nha!

【Hết 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net