VƯƠNG GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể cho ngươi yên tâm thoải mái tiêu sái ở trên đường lớn, cũng có thể cho ngươi đi làm bảo hiểm, về sau ngươi sinh bệnh cũng không cần sợ, quan trọng nhất là phải có giấy chứng minh, ngươi mới có thể kết hôn sanh con.”

“Nếu như là như vậy, bổn vương sẽ đi làm giấy chứng minh.” Hắn cúi đầu, vừa ôm vừa hôn nàng, “Nếu ngươi chính là lo lắng điều này, bổn vương sẽ nghĩ biện pháp, này không làm khó được bổn vương.”

“Này thực khó khăn, ngươi không thể giả tạo. Văn Thiến Ni nói với ta, phụ thân của nàng có thể dễ dàng cho giấy chứng minh, cho nên. . . .”

“Cho nên như thế nào?”

“Ngươi hẳn là cùng một chỗ với nàng, hơn nữa nàng có thể giúp ngươi trở thành siêu sao Thiên vương, ngươi không cần cực khổ ở phim nhiều tập, ngươi còn có thể đi đường quốc tế, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công .”

“Bổn vương không phải con hát.”

“A?” Mắt ngấn lệ của nàng nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào hắn, đáy mắt tràn ngập hoang mang.

“Đây không phải là bởi vì bổn vương trình diễn tốt, mà là bởi vì nhân vật chính là Vương gia cao cao tại thượng, bổn vương căn bản là không cần diễn, chỉ là đem bản tính biểu hiện ra ngoài thì tốt rồi.”

“Cho nên?” Nàng nghẹn ngào hỏi.

“Cho nên ngươi cũng không cần lo lắng, bổn vương đã nói qua, dụng ý hôm nay bổn vương đi tìm nàng chính là thôi diễn, bổn vương không muốn diễn .”

“Nhưng. . . .”

“Như vậy còn chưa đủ làm cho ngươi yên tâm sao? Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thay lòng?” Hắn suy nghĩ hỏi.

“Ta. . . . . .”

Hắn đột nhiên cúi đầu, điên cuồng hôn hít lấy nàng, bàn tay to muốn kéo y phục của nàng.

“Không cần. . . . . .”

“Không! Bổn vương không tiếp thụ không muốn của ngươi, ngươi là thuộc về bổn vương, vì sao ngươi muốn cự tuyệt bổn vương? Chẳng lẽ tâm bổn vương ngươi còn không rõ ràng sao? Vậy hiện tại bổn vương sẽ dùng hành động hảo hả xác minh rõ cho ngươi xem, như vậy ngươi cũng không suy nghĩ lung tung nữa.”

Nàng biết hắn muốn làm gì, hắn muốn dùng hai tay mất hồn và môi làm người ta không thể kháng cự của hắn khiến nàng lại hòa tan.

Mà hắn cũng dễ dàng làm được.

Bàn tay to của hắn kéo áo của nàng ra, đem toàn bộ vú nhỏ tuyết trắng của nàng bày biện ra, như là bánh bao mới ra lò.

Vì lại được đến niềm vui của nàng, hắn dùng hết tất cả kỹ xảo, thậm chí oán hận mình tại sao không có nhiều học một ít người hiện đại thân thiết như thế nào?

Có phải hắn làm không tốt hay không, cho nên nàng không thích bị hắn chạm vào?

Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng không cho phép Nghênh Xuân đẩy hắn ra, cự tuyệt hắn.

Hắn cúi đầu xuống đến lồng ngực của nàng, há mồm ngậm điểm nhỏ mẫn cảm kia, hơn nữa linh hoạt liếm láp nụ hoa nhỏ giống hoa anh đào hồng kia, thẳng đến nó thức tỉnh ở trong miệng, đứng thẳng.

“Không cần.. . . . .” Điểm nhỏ mẫn cảm bị đầu lưỡi của hắn kích thích không ngừng, nàng muốn kháng nghị, nhưng cái miệng nhỏ lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ vừa mất hồn vừa đáng yêu.

Nghe được nàng có phản ứng, hắn lại vươn tay kia vuốt ve trên bộ ngực sữa bên kia của nàng, từng trận mùi thơm thuộc về nàng bay vào trong mũi của hắn, càng thêm làm cho hắn mê luyến và đau lòng.

“Rốt cuộc bổn vương phải làm như thế nào, ngươi mới nguyện ý nhận bổn vương?” Hắn thấp thở gấp nói, hơi thở lửa nóng giống như lửa mạnh nóng bỏng lồng ngực của nàng.

Nàng nhắm chặt lại hai mắt, cắn chặc đôi môi, không muốn làm cho mình thốt ra lời nói mềm lòng.

Không thể sa vào nữa, không thể lưu luyến nữa, người nam nhân này không nên bị một nữ nhân bình thường như nàng trở ngại, cho dù hắn quay về không được, cũng nên ở hiện đại cùng một kẻ có tiền có thể giúp hắn.

Không thể chậm trễ tiền đồ của hắn, nếu ngươi thật sự thương hắn. Những lời này là Văn Thiến Ni nói với nàng, tuy rằng nàng rất không cam tâm, tuy rằng nàng biết đây là lời già cỗi…, nhưng cũng là sự thật.

Nếu nàng thương hắn, nàng lại không thể rất ích kỷ trở ngại tương lai của hắn.

Nghênh Xuân thực cố gắng tự hỏi ở trong trận điện lưu khoái cảm này thì hắn đã bị thân thể xinh đẹp lại gợi cảm của cô gái trước mắt mê hoăc.

Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần nàng mềm mại nằm, thì có thể làm cho hắn sắp bạo phát, cũng chỉ có nàng có năng lực như thế, những nữ nhân khác hắn một chút hứng thú cũng không có.

Nhất định là nàng khi đã hạ lời nguyền trên thân hắn, làm cho cả đời này hắn chỉ có thể điên cuồng vì nàng.

Hai tay của hắn không ngừng trượt trên da thịt trơn mềm tuyết trắng kia, hai đóa nụ hoa nhỏ bị nước miếng của hắn lây dính cũng lóe ánh sáng trong suốt, thoạt nhìn kiều diễm ướt át, làm cho người thèm nhỏ dãi.

Nàng vẫn còn có chút phản kháng, lại bị hắn gắt gao dùng thân thể ngăn chặn, không thể động đậy, chỉ có thể vô lực thừa nhận xâm lược của hắn.

Bờ môi của hắn như cũ mút lấy vú khéo léo của nàng, như là một tiểu nam hài tham lam, nhưng tay kia thì đã chậm rãi dời xuống động, bắt đầu hướng hoa viên non nớt của nàng mà đi.

“Không cần như vậy. . . .” Nàng bắt lấy cánh tay hắn, vô lực muốn ngăn cản, lấy được trả lời lại là ngực bị lực hôn bú càng mạnh.

“A. . . . . .” Từng trận khoái cảm lập tức khiến thân mình nàng biến mềm, như là một vũng nước hòa tan trong khuỷu tay hắn.

Trong nháy mắt này, nàng cơ hồ muốn vứt bỏ tất cả kiên trì, làm cho mình bừa bãi sa vào bên trong âu yếm yêu vui thích của hắn, hưởng thụ thế giới ham muốn mất hồn lại cuồng dã.

Nhưng làm sao có thể? Còn phóng túng tiếp như vậy, nếu có một ngày. . .

Chương 10

“Không cần!” Nghênh Xuân đột nhiên vươn hai tay đẩy ngực Lan Tĩnh.

“Ngươi!”

“Buông.” Nàng dùng hết khí lực toàn thân muốn tránh thoát, nhưng kích tình khiến cho trên gương mặt đáng yêu của nàng nổi hai đoá xinh đẹp đỏ ửng, bộ ngực sữa tuyết trắng bởi vì giãy dụa mà đung đưa mê người, ngược lại càng thêm khiến cho nam nhân không thể khống chế dục hỏa.

Không để ý tới kháng nghị của nàng, bàn tay to của hắn kiên quyết xâm nhập ở bên trong hai chân của nàng, ngón tay linh hoạt bá đạo nhưng không mất ôn nhu trêu chọc.

“A. . . . . .” Nàng biết hắn cố ý muốn cho nàng rên rỉ, khiến nàng kêu lên thở gấp xấu hổ đầu hàng, khiến nàng phát ra tiếng kêu hắn muốn nghe, khiến nàng biết mình không thể chống cự được hắn.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lay động ở trong đoá hoa ẩm ướt của nàng, đầu ngón tay tán tỉnh địa phương mẫn cảm của nàng vẽ nên các vòng tròn, không ngừng kích thích thân thể của nàng tiết ra mật hoa ngọt ngào vì hắn. . . .

“Uh. . . .” Nàng run run thân mình buộc chặt lên, cái miệng nhỏ hồng nộn chậm rãi phun ra một tiếng thở dài vừa lòng.

Hắn đói khát lục lọi hoa khâu khéo léo kia, sau đó đưa bàn tay toàn bộ bao trùm ở đóa hoa ướt át, ma sát lên xuống.

“Trời ạ! Không. . . . . . Không cần như vậy. . . . . .”

“Ngươi thích, đúng không?” Hắn có thể cảm nhận được điểm nhỏ trong lòng bàn tay trở nên cứng, đóa hoa cũng dần dần nóng lên, tản mát ra một cỗ mùi thơm của nữ nhân đặc hơn.

“Không. . . . . . Không cần. . . . . .”

Thân mình xinh đẹp của nàng bởi vì hắn đụng chạm mà mãnh liệt mấp máy, nghe nàng thở gấp vụt vụt, mùi thơm mê người của cô gái, còn có nhiệt độ cơ thể lên cao của nàng, đều làm hắn cảm thấy nam tính của mình đang nhanh chóng sưng to lên. . . .

Nóng kiên đĩnh đẩy bụng của nàng, nàng không khỏi giật mình trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa kiều vừa thẹn.

“Không cần. . . .” Nàng vô lực lắc lắc đầu, sợi tóc tán loạn, khiến nàng xem ra giống như là cô gái nhỏ bị bắt nạt, mắt to ngập nước lóe ra khiến người thấy yêu tiếc, làm lòng người đau.

Ngữ khí và thở dốc của nàng đã nguyên vẹn biểu hiện ra động tình của nàng.

Khi ngón tay hắn thay thế âu yếm của hắn, thăm dò vào khe nhỏ chặt chẽ kia thì hai chên mềm mại của nàng theo bản năng kẹp chặt, không ngừng nhẹ lay động quơ đầu, tỏ vẻ chính mình rốt cuộc không thể thừa nhận càng nhiều.

“Không cần. . . . . .”

“Bổn vương biết ngươi thích như vậy.” Hắn hưng phấn nói nhỏ, tận tình hưởng thụ phản ứng kiều mỵ cùng nhiệt tình nàng vì hắn mà động tình.

“Ta. . . . Ta không được. . . .”

“Không cần nhịn, muốn liền kêu to ra.”

“Ta. . . . Ta. . . .” Nàng càng muốn nhẫn nại, luật động của tay hắn lại càng đến càng thêm mau, cư nhiên chỉ là đơn thuần dùng ngón tay, khiến cho nàng đạt tới cảm quan cực điểm.

“A. . . . . .” Toàn thân nàng run run co rút , trong nháy mắt này, nàng cái gì cũng không cảm giác .

Nhưng hắn không cho nàng có cơ hội có thể thở dốc, bởi vì hắn cũng sắp nổ tung.

“Đại a đầu, lúc này đây chúng ta sinh một tiểu vương gia đi!”

Vừa nghe đến đây, cả người nàng như là bị người dùng nước lạnh hắt tỉnh, mà nam nhân trên người cũng đã vận sức chờ phát động chuẩn bị muốn đi vào thân thể của nàng. . . . “Không cần, không thể.”

“Ngươi không muốn sinh tiểu bảo bối của chúng ta sao? Vì sao?”

“Ta chính là không cần, không thể sinh.” Nàng lắc đầu.

“Vì sao? Nếu bổn vương càng muốn làm cho ngươi sinh?”

“Không cần. . . . . . A!”

Không còn kịp rồi, hắn đã tiến vào thật sâu, sau đó như là trả thù không ngừng kéo ra đưa vào, dẫn tới nhiều tiếng yêu kiều của nàng không dứt bên tai.

Hắn mãnh liệt rút đâm trong cơ thể của nàng thì nàng cảm thấy từng đợt sóng vui thích như điên che mất nàng, vì thế giãy dụa và phản kháng của nàng chuyển biến thành quyến rũ rên rỉ ra tiếng.

Hai tay của hắn chụp lên bộ ngực sữa cao thấp lay động của nàng, tham lam vuốt ve, hưởng thụ trơn mềm cùng co dãn trong lòng bàn tay, phần eo không hoàn toàn kéo ra đưa vào, đem một luồng sóng khoái cảm rải đến toàn thân, cao đến não. . .

“A. . . . . . A. . . . . .”

Nhìn thấy bộ dáng nức nở uyển chuyển kiều mỵ của nàng ở trong lòng mình, hắn nhịn không được cúi đầu, mút trên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng, đồng thời đem tất cả rên rỉ của nàng nuốt vào trong bụng.

Ở một kích cuối cùng, hắn đem toàn bộ mầm móng của mình rót vào ở chỗ sâu trong thân thể của nàng, thật sâu đẩy lấy nàng, khiến nàng không thể đứng dậy rời đi, bỏ qua chính là nhất định phải nàng thụ thai.

“Như vậy bổn vương cũng không tin ngươi sẽ không mang thai.”

“Nếu có một ngày ngươi trở về Đường triều, ta đây phải làm sao bây giờ?” Nàng chống đẩy.

Hai tay Lan Tĩnh bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, chống đỡ ở hai bên đầu nàng, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng, trong con ngươi đen xinh đẹp hiện lên một tia đau đớn và bất an.

“Ngươi rất ích kỷ, nếu ngươi không rõ tại sao trở về Đường triều, giống như ngươi không biết tại sao xuất hiện ở nhà của ta, ta đây phải làm sao bây giờ? Ngươi đi, bỏ lại một mình ta, ngươi có lẽ tuyệt không để ý, dù sao ngươi là Vương gia, muốn nữ nhân gì không có? Nhưng ta làm sao bây giờ?”

Nhìn nàng run run rơi lệ, nhẹ như vậy nhưng lại lay động tâm của hắn, khiêu chiến ý chí sắt đá đã được bồi dưỡng từ nhỏ của hắn.

“Rất nhanh ngươi sẽ ngay cả ta là ai cũng không nhớ gì cả.” Nàng nghẹn ngào nói nhỏ, từng giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ ra toàn bộ sợ hãi và bất an của nàng.

“Ngươi không tin chúng ta sẽ thiên trường địa cửu?” Hắn cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng thống hận chính mình cư nhiên có thể mê luyến nữ nhân này như vậy.

Nữ nhân ngay cả khóc đều khóc đến khó coi như thế, nhưng có thể dễ dàng làm cho hắn sống không bằng chết, làm cho hắn thống hận lại cuồng yêu.

“Ngươi không tin chúng ta sẽ sao?” Hắn lại hỏi.

Nàng cũng rất muốn tin tưởng, nhưng nàng sợ, bị tình cảm thân thiết lại không có cách khống chế trong nội tâm của mình hù.

Nếu như mình thật sự yêu hắn, nàng nhất định sẽ một đời một thế chỉ thương hắn, bởi vì tâm nàng thật yếu ớt, không chịu nổi một lần lại một lần trò chơi tình yêu, cho nên nàng thật cẩn thận, không dễ dàng giao ra lòng mình.

Nay gặp được người nam nhân này, nam nhân nguyên bản không hẳn tồn tại này, một nam nhân hẳn là chỉ thuộc về quá khứ, nàng lại khống chế không được lòng mình, ngay cả thân thể mình đều phản bội nàng.

Rõ ràng cũng đã nói không cần có bất kỳ phản ứng gì với hắn nữa, nhưng thân thể của nàng vẫn là bị vuốt ve và hôn môi của hắn hòa tan.

“Ta hỏi ngươi, ngươi yêu ta sao?”

Nàng cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng không làm cho ba chữ kia thốt ra.

Không thể nói, chỉ cần mới mở miệng, kiên trì và giãy dụa lúc trước đều sẽ biến thành uổng phí, nàng nên bảo vệ lòng mình, không thể dễ dàng đầu hàng.

“Được! Bổn vương đã biết, bổn vương sẽ không đến phiền nàng nữa.”

Những lời này như là một cái roi hung hăng quật ở trong lòng của nàng, khiến nàng trong nháy mắt quên kiên trì của mình, nhưng là khi nàng muốn mở miệng, lại phát hiện hắn đã giận dữ rời đi.

“Đại vương gia. . . . . .” Nàng vọt tới cửa, muốn đuổi theo đi ra ngoài, tính nói với hắn mình chỉ là đang giận lẫy, chỉ là đang ghen, bởi vì nàng không muốn thấy hắn cùng một chỗ với thiên kim tiểu thư kia, ngay cả cười cũng không chuẩn.

Nhưng hắn cũng không phải của mình, nàng có tư cách gì có thể oán hận ghen tị?

Nhưng nàng chính là chịu không nổi, nàng muốn kéo tóc người đàn bà kia, nữ nhân đáng giận, tóc còn xinh đẹp như vậy.

Càng theo đuổi suy nghĩ của mình, càng cảm giác mình thật là khủng khiếp, nàng cảm giác được đầu của mình dài ra hai cái sừng tà ác.

Trời ạ! Ta làm sao có thể biến thành một nữ nhân đáng sợ như vậy? Cư nhiên làm cho lửa ghen tị đốt rụi tất cả lý trí của mình, đốt rụi tất cả phong độ. Nhưng mà trong lòng của nàng lại có một thanh âm khác nói với nàng, nàng làm như vậy không có sai, nàng cự tuyệt hắn, không cho hắn nói ra hứa hẹn gì mới là đúng, bởi vì ngộ nhỡ hắn thật sự có một ngày rời khỏi nàng, nàng phải làm sao bây giờ?

Cả người Nghênh Xuân bày tại cạnh cửa, toàn bộ thân mình cuộn thành một đoàn, trừ bỏ không ngừng khóc ra, nàng không biết phải làm thế nào mới tốt, ai tới cứu nàng a?

*** ***

Nghênh Xuân bị âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức, nàng phát hiện ánh mắt mình chua xót cơ hồ không mở ra được, hơn nữa mình còn nằm ở cạnh cửa, toàn thân đau nhức chỉ có thể dùng động tác chậm di động.

Nàng đang nghĩ tới chuyện gì xảy ra thì liền nghe được tiếng bước chân binh binh bang bang ngoài cửa, sau đó là Nghênh Thu khẩn trương hô nàng.

“Đại tỷ, không xong.”

“Ta. . . . . .”

Nghênh Xuân còn không kịp mở miệng nói chuyện, bị ván cửa mở ra đập mạnh vào trên mặt của nàng. . .

“Đại tỷ không ở sao?” Nghênh Thu nhìn phòng không có một bóng người, không có chú ý tới phía sau cửa.

“Khẩn cấp tới đầu rốt cuộc chạy đi nơi đâu? Đại tỷ không hiểu chuyện này.” Nghênh Thu nói xong liền đóng cửa lại, xoay người muốn đi chỗ khác tiếp tục tìm.

“Tiểu muội.. . . . .”

Một đạo nhỏ giọng kêu gọi gọi dừng bước chân Nghênh Thu, nàng hoang mang mở cửa ra nữa, nghe được phịch một tiếng, nàng vội vàng thăm dò nhìn phía su cửa, rõ ràng phát hiện Nghênh Xuân đang chảy máu mũi.

 “Đại tỷ, ngươi làm gì tránh ở phía sau cửa?”

 “Ta mệnh lệnh lần sau trước khi ngươi mở cửa phải gõ cửa trước, không cần lập tức mở cửa.” Nếu đụng nhiều hơn vài cái nữa, nàng vốn không có tỷ tỷ giúp nàng giặt quần áo nấu cơm.

“Nha! Ngươi thật sự là càng lúc càng giống đại Vương gia kia, thích mệnh lệnh người. . . . A! Nói đến đại Vương gia kia, đại tỷ, thật rồi, chỉ có ngươi có thể xử lý được hắn.”

 “Sao lại thế này?”

“Đại vương gia như là nổi điên, nói muốn thiêu máy thời gian.”

 “Cái gì?”

 Quả nhiên, khi Nghênh Xuân đi theo Nghênh Thu vào trong đình thì máy thời gian được mẫu thân coi là bảo bối đã bị mang đến giữa, bốn phía cũng chất đầy củi gỗ.

Lan Tĩnh cầm cây đuốc đốt lửa, vừa châm lại tắt, tắt lại châm, châm lại tắt, tức giận đến sắc mặt hắn khó coi muốn giết người.

 Chẳng lẽ ngay cả cây đuốc đáng giận này đều đang bắt nạt hắn sao?

“Không cần, Đại vương gia tha mạng a! Không cần. . . .”

Mà đổi thành một bên, Quan mụ mụ lại bị trói trên tàng cây khóc hô, cầu khẩn không cần thiêu di vật duy nhất chồng nàng lưu cho nàng.

 “Ngươi muốn làm gì?” Nghênh Xuân tái nhợt mặt nhìn tất cả trước mắt. Bây giờ là đang diễn cái gì? Vừa đốt lửa vừa trói người, người không biết còn tưởng rằng đang diễn trò, mà hành động của mẹ có thể đoạt giải Oscar kim tượng.

 “Nghênh Xuân, ngươi nhanh chóng bảo hắn không cần thiêu hủy máy thời gian, đó là tâm huyết cả đời của người cha không sống lâu của ngươi, cũng là di vật duy nhất lưu cho chúng ta a! Làm sao có thể thiêu hủy? Đốt rụi cũng không có nữa, không thể a! Bạn già a! Làm sao bây giờ?”

 Tuy rằng mẫu thân hô trời có thể tốt nhất giành giải hành động obasan rồi, nhưng cũng gằn từng tiếng nói vào trong lòng Nghênh Xuân.

 “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

 “Bổn vương muốn ngươi tin tưởng, bổn vương vĩnh viễn cũng sẽ không khó hiểu rời đi ngươi.” Hắn mặt không chút thay đổi thật sự rất giống Vương gia cổ đại cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm, tuy rằng thật sự hắn phải.

Nhưng ở hiện đại, hắn cũng chỉ là một người bình thường. . . . Nhìn gương mặt trang nghiêm tuấn mỹ của hắn, nhếch môi để lộ ra quật cường của hắn, còn có cặp con ngươi đen sáng ngời hữu thần kia. . .

Cho dù hắn ở hiện đại, như cũ là một nam tử xuất sắc làm người ta không thể xem nhẹ, cũng là một. . . . Nam tử dễ bão nổi.

“Tại sao muốn như vậy?”

 “Còn phải hỏi sao?” Lan Tĩnh ngay cả khẩu khí đều tràn ngập mùi thuốc súng.

 “Ngươi không nói ta làm sao có thể biết? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi.”

 “Ngươi biết không? Khi ngươi không ăn giấm, ôn nhu, khéo hiểu lòng người, giống một đóa hoa giải ngữ đẹp, nhưng khi ghen, lại là khí thế bức người, so với bất luận kẻ nào cũng tàn nhẫn hơn, còn muốn hạ thủ không lưu tình.” Hắn phẫn nộ lên án.

Hắn đang chỉ trích nàng sao? Là đang oán hận nàng sao? Là đang nói với nàng hắn đã không thích nàng sao?

“Ngươi tức giận cái gì a?” Nên tức giận là nàng!

“Bổn vương thật là rất tức giận, bổn vương tức giận đến muốn giết ngươi, nếu cái máy thối này có thể dùng, bổn vương thật muốn đem ngươi mang về thế giới của ta, làm cho ngươi hết hy vọng, làm cho ngươi nhận mệnh, làm cho ngươi chỉ có thể dựa vào bổn vương, chỉ có thể dựa vào bổn vương, nhưng bổn vương làm không được, cho nên chỉ có thể mặc cho ngươi ở trong thế giới nữ nhân cùng nam nhân ngang hàng này một vốn một lời ngang ngược càn rỡ, so với bổn vương cao cao tại thượng hơn, so với bổn vương còn đúng lý hợp tình hơn, so với bổn vương còn có thể bảo vệ mình, cho nên bổn vương dứt khoát thiêu máy móc đáng giận này, ngăn chặn lý do hoang đường nhất ngươi cự tuyệt bổn vương, như vậy ngươi còn có thể nói sợ bổn vương không hiểu sao rời đi ngươi sao?” “Thiêu máy móc này, cũng không đại biểu chúng ta có thể cùng một chỗ thiên trường địa cửu.” Nghênh Xuân nhẹ nhàng nói.

Lan Tĩnh đột nhiên như là phát cuồng gào thét với Nghênh Xuân, “Quan Nghênh Xuân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Rống to rung trời của hắn rống hết tất cả mọi người, ngay cả Quan mụ mụ khóc sướt mướt cũng không dám ra tiếng, Nghênh Thu thì núp ở phía sau Nghênh Xuân, sợ hắn sẽ xông lại.

Hiện tại Lan Tĩnh và đại vương gia bình thường lạnh như băng như là một tòa băng sơn đang di động căn bản không giống, một màn cuồng dã không khống chế được như vậy làm cho tất cả mọi người sợ hãi.

Nghênh Xuân lại lẳng lặng không nói gì, hai tròng mắt nguyên bản đã khóc sưng lại tràn đầy nước mắt, không nói gì lại đau thương nhìn hắn, rất giống hắn là đại ác nhân thế kỷ, bắt nạt nàng nữ tử nhỏ yếu đáng thương này.

Nhưng trời mới biết, rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai a?

“Ta. . . . Ta chỉ. . . Ghen tị. . . .”

 “Ghen tị cái gì?”

 “Ngươi và Văn Thiến Ni khanh khanh ta ta, nếu ngươi quả thật quan tâm ta, nên biết tránhh né, ngươi đã có ta, vì sao còn muốn đi trêu chọc nàng? Ngươi muốn ta nghĩ như thế nào? Ta thực chán ghét thích ăn dấm chua, một mặt xấu như vậy, vì sao ngươi cố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net