Chương 24: Mở phòng y 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu nàng liền bốc hoả: "Ngươi cái tên có bệnh này! Nửa đêm không tiếng động đến đây, muốn doạ chết người à!"

"Chuyện này cũng không thể trách ta. Ta đã đến được một lúc, là Tuyết Nhi tắm say mê quá, ta chờ sắp được một khắc rồi!" Lúc hắn đến nàng đang tắm, hắn không thể tiến vào chào hỏi nàng đúng chứ!

Lời này cũng có lý? "Biến thái! Ai khiến ngươi đợi ta? Ta có mời ngươi đến sao? Ngươi một đại nam nhân, canh ba nửa đêm xông vào phòng một nữ tử không cảm thấy không thoả đáng à?" Cổ đại này không phải rất xem trọng sự thanh bạch của nữ nhân sao? Gia hỏa này tại sao lại khác loài như vậy?

"Tuyết Nhi, không lâu sau ngươi liền gả cho ta rồi, thì chính là thê tử của ta. Ta đến xem thê tử của mình thì có gì không thỏa đáng?" Khoé miệng hắn cong lên, nhìn bộ dạng tức giận nhưng vô cùng đáng yêu của nàng.

Tên này là Ly Vương sao? Tại sao lại giống như một tên vô lại?

"Ta nói Ly Vương điện hạ, da mặt của ngươi dày như vậy, thật sự ổn không?"

"Vậy sao? Da mặt của ta rất dày à? Sao ta lại không biết nhỉ?" Vừa nói vừa sờ sờ mặt của mình.

Mộ Dung Tuyết thật không còn gì để nói, không phải ai cũng bảo gia hoả này không gần nữ sắc sao? Lời đồn quả nhiên không đáng tin!

"Được rồi, không phải ngươi đến xem ta sao? Bây giờ người cũng xem rồi, trà cũng uống rồi, ta buồn ngủ, cửa lớn ở bên cạnh, không tiễn!" Nàng hôm nay ra ngoài đi dạo cả một buổi chiều, mệt đến nỗi giờ chỉ muốn đánh một giấc.

Đông Lăng Dạ thấy Mộ Dung Tuyết hạ lệnh đuổi khách, liền chuyển chủ đề: "Tuyết Nhi, nghe nói ngươi muốn mở phòng y? Có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?"

"Tin tức của Ly Vương điện hạ cũng thật nhanh a! Phòng y của ta hôm nay mới bắt đầu tu sửa, vậy mà ngươi đã biết rồi!" Mộ Dung Tuyết có chút phòng bị nhìn hắn, phủ tướng quân sẽ không phải luôn bị hắn theo dõi đấy chứ!

Thấy nàng có chút phòng bị nhìn chằm chằm mình, tim hắn nháy mắt trầm xuống: "Tuyết Nhi, ta chỉ sợ có người giống như lần trước, trong bóng tối muốn hại nàng, mới phái Thanh Trúc âm thầm bảo vệ, ta không hề có ác ý!"

Hắn quyết định giải thích rõ ràng với nàng, nói đến sự tồn tại của Thanh Trúc, tránh sau này nàng phát hiện sẽ hiểu lầm mình, vậy thì tổn thất rồi!

Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn thật sự quan tâm đến mình, trong lòng liền có dòng nước ấm chảy qua, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì: "Ai biết được ngươi có mục đích gì!"

"Ta có thể có mục đích gì chứ, mục đích duy nhất chính là khiến nàng gả cho ta a! Mấy năm nay ta vì nàng mà thủ thân như ngọc, thật là không dễ gì mà." Sau đó còn cố tình làm vẻ uất ức nói.

Nếu như một màn này bị thủ hạ của hắn nhìn thấy, nhất định sẽ hô to: "Gia hoả này nhất định không phải vương gia của bọn hắn, khẳng định là kẻ giả mạo!"

Mộ Dung Tuyết đi đến bên cạnh, cởi giày rồi leo lên giường, trong lòng nàng không quá xem trọng việc nam nữ khác biệt, ở hiện đại người mặc bikini lên phố rất nhiều, cho nên trước mặt nam nhân lên giường nghỉ ngơi cũng chẳng có gì không thỏa đáng.

Nhưng Đông Lăng Dạ lại không nghĩ như vậy!

Tuyết Nhi đây là đang có ý mời gọi hắn sao? Nhưng cũng không dám làm liều, hắn lại càng không muốn gia tăng thù hận đâu!

"Nghe nói hôm nay có người thổ lộ với nàng? Xem ra sức hút của Tuyết Nhi nhà ta thật là lớn! Mỗi lần ra khỏi cửa là lại có vận đào hoa!" Nói ra chuyện này, hắn liền ghen tị.

Nghĩ mình đường đường là Ly vương, lớn lên cũng là một nhân tài, tại sao từ trước đến giờ chưa từng có ai thổ lộ với hắn, có công bằng không cơ chứ?

Mà lại không biết, hắn ở trong mắt của người khác chính là một người nham hiểm, cho dù hắn đẹp trai, địa vị cao thì như thế nào, ai dám thổ lộ với hắn? Không phải là muốn chết nhanh sao?

"Đừng nhắc nữa, gặp phải một hoa si! Hình như não có chút vấn đề!" Xem ra hắn thật sự phái người đi theo mình, nếu không ngay cả chuyện xảy ra bên ngoài cũng không biết rõ ràng như vậy!

"Nàng định làm thế nào?" Hắn thật sự rất hiếu kì nha đầu này sẽ làm thế nào để giải quyết.

"Cao nhân tự có diệu kế!" Nếu như mỹ nhân đó lại đến làm phiền nàng, khẳng định sẽ lại thất vọng quay về!

"Vậy thì tốt! Nàng ngủ đi, ta đợi nàng ngủ say rồi sẽ rời khỏi." Hắn lo lắng nàng lại đạp chăn ra, ban đêm mùa thu rất lạnh, nếu như nhiễm phong hàn, với thân thể này của nàng làm sao mà chịu nổi. Ngày mai hắn sẽ cho người mang một vài đồ bổ đến, dù sao mấy thứ đó để trong nhà kho cũng chỉ để làm cảnh. Bình thường người khác tặng đồ hắn nhiều không đếm xuể, mà hắn lại rất ít khi tặng người khác. Đem đến cho Tuyết Nhi bồi bổ thân thể cũng rất tốt!

"Cho ta xin, đại ca! Ngươi cứ ở đây nhìn thì ta làm sao ngủ được!" Bị hai mắt của hắn nhìn chằm chằm như vậy, ngủ say không gặp ác mộng mới là lạ!

"Vậy ta không nhìn nữa, nàng ngủ đi!" Cũng không phải chưa từng cùng nữ tử chung sống qua, phụ hoàng từng sắp xếp cho hắn mấy nữ tử, nhưng mấy người đó cứ thấy hắn là lại cẩn thận dè dặt, sợ sẽ đắc tội phải hắn, cho nên tất cả hắn đều đã đuổi đi rồi.

Hắn cảm thấy ở cùng nàng rất thoải mái, nàng không vì hắn là Ly vương mà đối xử với hắn bằng con mắt khác, hắn cũng biết nàng không hề chơi trò gì mà lạt mềm buộc chặt, nàng chính là nàng, trước nay chưa từng giả dối, một nữ tử quang minh lỗi lạc!

"Tuỳ ngươi!" Nàng thật sự rất mệt, liền lật người quay mặt vào trong rồi nhắm mắt.

Đông Lăng Dạ thật sự không nhìn nàng nữa, cúi đầu xem quyển sách lịch sử mà hắn sớm đã thuộc lòng ở trong tay.

Không lâu sau, trên giường liền truyền đến tiếng hô hấp đều đều.

Đông Lăng Dạ bỏ quyển sách trong tay xuống, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ quen thuộc của nàng lúc ngủ, trong lòng hơi đau. Nếu như vừa bắt đầu hắn biết được thân phận của nàng, cho dù nàng là ngốc tử thì thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng phải chịu khổ nhiều năm như vậy!

Những người đã từng ức hiếp nàng, hắn một người cũng không bỏ qua, ba mẹ con Tô Hinh Nguyệt, hắn sẽ tính sổ với từng người từng người bọn họ, danh tiếng của hắn cũng không phải tự dưng mà có!

Tối hôm qua Mộ Dung Vũ đã bị đưa về Ly vương phủ, hôm nay Thanh Phong đến báo những cực hình đó còn chưa dùng đến một nửa nàng ta đã tắt thở rồi! Nhưng vì để Mộ Dung Tiêu không phải nhọc công, hắn đã phái người đến nói với nhà của Tô Hinh Nguyệt, bảo bọn họ đến nhận xác về. Tô đại nhân cũng không có một lời oán trách, ai bảo Mộ Dung Vũ nàng ta ức hiếp vương phi tương lai của Ly Vương?

Nghe hạ nhân bẩm báo, Tô gia nhận xác về liền vứt vào Loạn Tang Cương.

Những chuyện này tất cả mọi người trong phủ tướng quân đều không biết!

Tay của hắn nhẹ nhàng thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của Mộ Dung Tuyết, sau đó cứ yên lặng như thế nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng sủng nhược!

Hắn chỉ nguyện cả đời này cứ mãi như thế giữ lấy nàng, mãi mãi như thế!

Trên đời này ngoại trừ phụ hoàng, hắn không còn một người thân nào khác, các huynh đệ tỷ muội khác trong hoàng thất căn bản không có thứ gọi là tình thân, sau này cùng bồi với hắn chỉ có Tuyết Nhi rồi, mà cũng chỉ có thể là Tuyết Nhi! Trừ nàng ra, ai hắn cũng không cần!

Những suy nghĩ trong lòng của Đông Lăng Dạ Mộ Dung Tuyết không hề hay biết, nàng đã sớm đi gặp Chu Công đánh cờ!

Đắp chăn cho nàng xong, hôn vào trán của nàng một cái, hắn mới xoay người rời khỏi!

"Tiểu thư, tiểu thư dậy thôi! Ta có một chuyện muốn bẩm báo cho người!" Tại sao tiểu thư cứ thích ngủ nướng như vậy! Ngày nào mặt trời cũng mọc cao như cái sào rồi mới chịu thức dậy.

"Song Nhi, ngươi tốt nhất là có chuyện động trời, nếu không liền đi quỳ gối giặt đồ cho ta!" Mộ Dung Tuyết nằm trên giường, vẫn nhắm mắt không chịu thức dậy!

Tiểu thư tức giận thức dậy, Song Nhi cũng đã từng lĩnh giáo qua, đã hai lần phải quỳ ván giặt đồ!

"Tiểu thư, thật sự là có chuyện động trời! Đại tiểu thư Mộ Dung Vũ, sáng hôm qua liền phát hiện không thấy đâu, tìm một ngày rồi cũng không tìm được! Hôm nay ở trên phố có người nghị luận, nói nhìn thấy xác của đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Vũ ở Loạn Tang Cương!" Nàng cũng là nghe người sáng nay đến đưa cơm nói, bây giờ ở trên phố đều đang xôn xao bàn tán.

"Mộ Dung Vũ? Không phải nàng ta ở trong phòng củi sao? Tại sao lại có xác ở Loạn Tang Cương?" Hai ngày nay nàng thế mà lại quên mất con người này.

"Ta cũng không biết, nghe người nói, hình như là Tô đại nhân sai người đem xác vứt ở đó, thật là kì lạ mà!" Lẽ nào nàng ta lén lút trở về Tô gia, sau đó bị Tô gia xử chết, rồi vứt xác đi? Thật đáng sợ, đó còn là người thân của bọn họ!

"Có chút kì lạ, ta cũng nghĩ không ra nàng ta chết thế nào, và làm thế nào mà về được Tô phủ?" Đã bị đánh đến như vậy, không thể có chuyện nàng ta tự mình đi được? Lẽ nào là cha đưa nàng ta về? Cũng không thể nào! Mộ Dung Vũ dù gì cũng là nữ nhi của hắn, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy!

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nghĩ nát óc mà cũng không nghĩ ra được!

Lúc Mộ Dung Tuyết đi đến đại sảnh, Mộ Dung Tiêu đang ngồi ở chủ vị, nhìn có chút cô độc, có lẽ là nghe được tin tức của Mộ Dung Vũ, dẫu sao cũng là huyết mạch tương liên, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thế nào cũng có chút tàn nhẫn.

Mộ Dung Tuyết tiến lên phía trước, cầm tay Mộ Dung Tiêu: "Cha, người đừng quá đau buồn. Ta sai người đi an táng cho tỷ tỷ, được không?" Người cũng đã chết, hận ý của nàng với nàng ta cũng đã tan thành mây khói.

"Đi đi." Mộ Dung Tiêu khàn giọng nói ra hai chữ.

Mộ Dung Tuyết cũng biết hắn bây giờ khẳng định rất buồn, liền quay người rời đi, để cho hắn có không gian yên tĩnh.

Mặc dù Mộ Dung Vũ chết, nhưng kẻ cầm đầu hại chết mẫu thân của nàng là Tô Hinh Nguyệt, nàng nhất định không bỏ qua.

"Song Nhi, sai người đem tin tức Mộ Dung Vũ chết nói cho Tô Hinh Nguyệt, nữ nhi của chính mình chết, nàng ta cũng phải khóc một trận cho ra dáng!"

"Vâng!" Đắc tội ai cũng không được đắc tội tiểu thư a! Vậy thì kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm!

Tiểu thư và Ly vương đúng là trời sinh một cặp! Đều phúc hắc như vậy!

Sau khi Tô Hinh Nguyệt biết tin, liền trực tiếp ngất ngay tại chỗ, đó chính là nữ nhi là nàng ta lấy làm cao ngạo nhất! Tại sao lại chết không rõ ràng như thế!

"Mộ Dung Tuyết, tiểu tiện nhân nhà ngươi! Ngươi mau ra đây cho ta! Mộ Dung Tuyết......"

Mộ Dung Tuyết vừa vào phòng ngồi liền nghe thấy âm thanh chửi bới ngoài cửa viện của Mộ Dung Tương.

Hai ngày này Mộ Dung Tiêu sợ nàng ta ra ngoài làm loạn nên luôn sai người giám sát. Nhân lúc hạ nhân không để ý, nàng ta liền trốn ra ngoài, kết quả vừa ra liền nghe thấy tin tỷ tỷ chết, lập tức chạy đến tìm Mộ Dung Tuyết. Hai ngày này nàng ta cũng nghe thấy một vài hạ nhân nói, Mộ Dung Tuyết đã đổi Thính Vũ Các của tỷ tỷ thành Mộ Tuyết Các, khiến nàng ta tức đến nỗi một mạch chạy đến đây.

"Song Nhi, ngươi đi xem xem Mộ Dung Tương này đang phát điên cái gì? Nói nếu nàng ta còn tiếp tục náo nữa thì cùng với mẫu thân của nàng ta cút khỏi phủ tướng quân!"

Thật sự xem nàng là con mèo bệnh sao? Động đến lông của nàng, nàng nhất định sẽ không nương tay, phải biết rằng kiếp trước nàng chính là một sát thủ!

Song Nhi đến đại môn liền nhìn thấy Mộ Dung Tương đang ở đó cãi nhau với Chân Nguyệt và Hạ Vũ, bộ dáng tức giận giống như một con chó điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net