Chương 25: Mở phòng y 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai tiện tỳ các ngươi cũng dám chặn đường của ta, còn không mau cút ra, cẩn thận không ta đuổi các ngươi đi, biết ta là ai không, ta chính là tam tiểu thư của phủ tướng quân, mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ! Mau tránh ra cho ta, bổn tiểu thư muốn đi tìm ngốc tử Mộ Dung Tuyết đó! Các ngươi mau tránh ra cho ta......."

Song Nhi nghe thấy nàng ta lại bắt đầu gọi tiểu thư của mình là ngốc tử, khuôn mặt nhỏ lập tức phủ một tầng sương mù "Tam tiểu thư, nếu như ngươi vẫn muốn làm tiểu thư của phủ tướng quân, tốt nhất là nên quản tốt cái miệng của mình! Lần này tiểu thư nhà ta từ bi tha cho ngươi, nếu còn tiếp tục tái phạm, thì ngươi và mẫu thân của ngươi chỉ có thể rời khỏi phủ tướng quân này!"

"Ngươi là cái thá gì mà muốn lên mặt với ta! Ngươi kêu tiện nhân Mộ Dung Tuyết ra đây, ta chính là muốn hỏi, có phải là nàng ta đánh chết tỷ tỷ của ta rồi vứt ở Loạn Táng Cương không? Thật là không nhìn ra a! Hoá ra lòng dạ các ngươi lại độc ác như vậy! Bảo nàng ta đến đền mạng cho tỷ tỷ ta!" Mộ Dung Tương vùng vẫy muốn thoát khỏi sự ngăn cản của Chân Nguyệt bọn họ để xông vào trong. Nhưng nàng ta dẫu sao cũng chỉ có 11 tuổi, làm sao có thể thoát ra được!

"Tam tiểu thư, ngươi đừng có cho mặt mũi rồi còn không cần, tiểu thư nhà ta đánh chết tỷ tỷ ngươi lúc nào? Tỷ tỷ của ngươi chính là bị người của ngoại tổ phụ nhà ngươi ném ra Loạn Táng Cương! Tiểu thư nhà ta lương thiện, còn sai người đi an táng cho nàng ta, ngươi lại ở đây hồ ngôn loạn ngữ chửi bới tiểu thư nhà ta, ngươi còn có lương tâm không?" Song Nhi tức giận xù lông giống như một con chim nhỏ, xông tới hét lên với Mộ Dung Tương.

Song Nhi quát lên với gia đinh ở ngoài cửa viện: "Các ngươi giữ viện kiểu gì vậy, tại sao chó điên nào cũng có thể thả vào đây, nếu như tiểu thư bị kinh hách, các ngươi có phụ trách nổi không? Còn không mau đưa đi!"

Hai tên gia đinh đó nằm không cũng trúng đạn. Bọn hắn chỉ là một hạ nhân, Mộ Dung Tương cho dù thế nào thì cũng là một tiểu thư, bọn hắn có thể ngăn cản nổi sao?

Mộ Dung Tương rất nhanh đã bị đưa đi.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy hai mẹ con Tô thị này còn sống ngày nào, thì trong phủ đừng mong sẽ có ngày nào yên tĩnh.

Nhưng nàng cũng có suy nghĩ của chính mình, sẽ có một ngày nàng phải gả đi, nếu như hai mẹ con Tô Hinh Nguyệt và Mộ Dung Tương bị đuổi đi, sau khi nàng gả cho người ta, trong cái phủ rộng lớn này chỉ còn lại mỗi cha, vậy thì quá lạnh lẽo yên tĩnh rồi, ngay cả người nói chuyện cũng không có, nàng lại không nhẫn tâm.

Tô thị sau khi tỉnh lại liền ở trong phòng khóc lóc ầm ĩ, kêu gào muốn gặp Mộ Dung Tiêu.

Mộ Dung Tiêu cũng không còn cách nào khác đành phải đi đến Tô Nguyệt Cư một chuyến, bây giờ Tô Hinh Nguyệt vẫn chưa thể chết, bản thân vừa mới trở về được hai ngày, đại nữ nhi liền chết, nếu như lúc này Tô Hinh Nguyệt chết đi, ở bên ngoài khẳng định sẽ lời ra tiếng vào.

Không lâu sau Tuyết Nhi có thể sẽ phải gả đi rồi, ít nhiều gì cũng có chút không tốt.

"Lão gia, người tha thứ cho ta đi, sau này ta nhất định sẽ đối với Tuyết Nhi thật tốt, ta nhất định sẽ coi nàng như nữ nhi mình mà đối đãi, cầu xin người đừng tiếp tục nhốt ta nữa!"

Tô Hinh Nguyệt vừa nhìn thấy Mộ Dung Tiêu liền ôm lấy một bên chân của hắn bắt đầu sám hối, thông minh một câu cũng không nhắc đến chuyện của Mộ Dung Vũ, nàng biết cái chết của Mộ Dung Vũ đối với Mộ Dung Tiêu cũng chẳng có quan hệ gì, vì bản thân và Tuyết Nhi, nàng sẽ tạm thời nhẫn nhịn nuốt xuống cục tức này, đợi nàng tự do rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho tiện nhân Mộ Dung Tuyết!

Hôm nay là ngày phòng y của Mộ Dung Tuyết khai trương.

Trải qua mười mấy ngày tu sửa và sắp xếp lại, tất cả đồ vật đều đã đầy đủ, dao phẫu thuật của nàng mấy ngày trước cũng đã làm xong. Mặc dù là dùng sắt chế tạo ra, không được tốt như dùng đồng làm ở hiện đại, nhưng nàng cũng rất vừa lòng. Sau này nàng lại làm một bộ kim bằng vàng, nàng ở lĩnh vực y học kiến thức rất phong phú, mặc dù nàng chữa trị chính là nội y nhưng cũng nghiên cứu qua trung y, đặc biệt là châm cứu bát vị, nàng cũng là một cao thủ.

Ở cổ đại này không có thuốc tây, chỉ có thể dùng đông y kết hợp.

Phía trước của phòng y được dùng để làm phòng khám, phía sau còn một cái viện, có khoảng 5-6 gian, nàng đã sai người cách ly thành những phòng bệnh nhỏ, tránh sau này nếu bệnh nhân nhiều lại không có chỗ nằm.

Nàng còn bỏ ra một số tiền lớn để mời Lam đại phu có tiếng nhất kinh thành tới, nếu không chỉ có một mình nàng, bệnh nhân nhiều sẽ bận không đếm xuể.

Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Chân Nguyệt cũng là một người có thể dùng, nàng dạy nàng ta cộng trừ chữ số latinh, nàng ta rất nhanh có thể tiếp thu được, là một nữ tử thông minh. Song Nhi vốn cũng muốn theo học, nhưng toàn tính sai, cuối cùng đành từ bỏ.

Hôm nay Mộ Dung Tuyết mặc một thân nam trang Nguyệt Nha Bạch, do Lệ nương hôm qua đích thân đem tới, mấy bộ nữ trang và nam trang khác cũng đã được làm xong, đều là dựa theo thiết kế trước đây của nàng để làm, hiệu quả cực kì tốt, Mộ Dung Tuyết rất thích.

Mộ Dung Tiêu cũng tới tham gia để ủng hộ cho nữ nhi của mình, kết quả lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Tuyết, chỉ thấy quầy hàng cả trong lẫn ngoài toàn là những người tới xem náo nhiệt, hắn không ngờ nữ nhi lần đầu kinh doanh lại là mở phòng y, hơn nữa còn làm đâu ra đấy.

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Tiêu đến, ngược lại có chút kinh ngạc, tối hôm qua nàng đã hỏi cha sáng nay có muốn tới quầy xem thử không, hắn nói quân doanh của hắn hai ngày nay rất bận, nàng còn cho rằng hắn sẽ không đến, thật không ngờ hôm nay lại đến rồi!

Chuyện này phải làm sao đây? Nếu như hắn thấy bộ dạng mình như này, nhất định sẽ biết mình trước đây đã lừa hắn! Hắn sẽ tha thứ cho mình sao?

Mộ Dung Tuyết thấy không thể trốn được nữa, chỉ đành tiến lên nghênh đón, đi chậm tới bên tai của hắn hỏi: "Cha, tại sao người lại đến đây, không phải có việc bận sao?"

Mộ Dung Tiêu chưa kịp phản ứng, nữ nhi tại sao lại mặc nam trang? "Tuyết Nhi, tại sao ngươi lại ăn mặc thành bộ dạng này?"

Mộ Dung Tuyết kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói: "Cha, xin lỗi, là ta trước đây lừa ngươi. Thực ra ta không có cùng người khác hợp tác mở phòng y, là ta tự mình muốn mở! Cha, người sẽ không trách ta đúng chứ? Đúng chứ?" Nói xong còn dùng ánh mắt nũng nịu linh hoạt nhìn hắn.

"Ngươi tự mình mở? Vậy người mà trước đây ngươi nói đã chữa khỏi bệnh cho ngươi đâu? Lẽ nào cũng là lừa ta? Vậy phòng y của ngươi không có đại phu thì mở kiểu gì?" Mộ Dung Tiêu đưa ra một loạt câu hỏi.

"Chuyện này không thành vấn đề, ta đã mời Lam đại phu nổi tiếng nhất kinh thành tới tiệm của mình. Còn nữa, ta cũng biết chút y thuật, có thể giúp đỡ!" Nàng không nói cho hắn, thật ra nàng biết y thuật, dù sao Song Nhi lòng dạ đơn thuần mới tin mình, nhưng Mộ Dung Tiêu nhất định sẽ không, nói không chừng còn cho rằng mình hại chết nữ nhi của hắn!

"Là như vậy sao? Vậy thì tốt!" Có điều cho dù nàng muốn làm cái gì, một người làm cha như hắn sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện, bởi vì trước đây hắn đã thua thiệt nàng quá nhiều!

Cùng lúc đó, ở bên cạnh không biết là ai đột nhiên hô to một tiếng: "Đó chẳng phải là xe ngựa của Ly vương điện hạ sao?"

Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Tiêu cùng quay đầu nhìn về phía đại môn, quả nhiên thấy Chu Sóc đánh xe ngựa dừng lại ở cửa, Ly vương đang từ xe ngựa đi xuống.

Mộ Dung Tiêu liền kéo Mộ Dung Tuyết tiến lên hành lễ, Mộ Dung Tuyết vừa đi vừa thấp giọng nói với hắn: "Cha, trước mặt người ngoài người đừng làm lộ thân phận của ta a! Ta thấy cải nam trang rất thuận tiện cho ta làm việc!"

"Ta biết, ngươi đã mặc như này rồi, nếu ta làm lộ ngươi, vậy chẳng khiến ngươi hận ta? Hôm nay gặp Ly vương đừng có mà lại nổi nóng đấy!" Nữ nhi này a, thật là quỷ linh tinh!

"Được rồi mà, đi thôi."

"Tham kiến Ly vương điện hạ!" Mộ Dung Tuyết hôm nay rất tuân thủ đi theo Mộ Dung Tiêu hành lễ, nhưng trong lòng lại đem tổ tông 18 đời nhà Ly vương hắn ra hỏi thăm hết một lượt.

"Ly vương điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế!" Dân chúng cũng hành lễ theo.

"Tất cả đều bình thân đi." Nói xong liền đi đến đỡ Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết lại quay người tránh qua, đứng dậy khom người về phía Đông Lăng Dạ: "Vương gia có thể đến, phòng y của ta thật là có phúc, mời vào bên trong!"

Khẩu khí xa lạ của nàng khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng nghĩ tới thân phận hiện giờ của nàng, cũng không tiện nói nhiều "Bổn vương nghe nói nữ nhi của Mộ tướng quân tới đây, nên đặc biệt qua đây ủng hộ. Chu Sóc, đem đồ tới!" Hắn quay người ra cửa nói với Chu Sóc một câu.

Mộ Dung Tuyết có chút ngơ, gia hoả này tới thì tới, lại còn đem theo lễ vật, nàng mở phòng y này, hắn sẽ tặng lễ vật gì?

Dân chúng thấy Chu Sóc đem theo hai người tới, vác theo một cái giương rất lớn.

Có người đã bắt đầu nghị luận "Hoá ra đây chính là phòng khám mà nữ nhi của đại tướng quân mở? Ta còn tưởng rằng cái tiệm này tướng quân cho người khác thuê để mở chứ?"

"Đúng vậy, rốt cuộc là vị tiểu thư nào? Đệ nhất mỹ nhân không phải đã chết rồi sao?"

"Ai nói là đệ nhất mỹ nhân? Ta nghe nói đây là do nhị tiểu thư đích thân mở, chính là ngốc tử trước kia! Không biết nàng có tài cán gì mà ngay cả Ly vương điện hạ cũng tới để ủng hộ."

"Nghe nói nàng ta bây giờ vừa thông minh vừa xinh đẹp, không phải Ly vương đã vừa mắt rồi chứ! Nếu không một người trước nay chưa từng có hứng thú với nữ sắc như Ly vương làm sao có thể tới đây ủng hộ được."

"Nói thì như vậy, nhưng hôm nay tại sao lại không nhìn thấy Mộ Dung Tuyết?"

Chu Sóc sai người khiêng cái giương vào chính giữa của căn phòng, hắn mới đi lên trước mở ra.

Nhìn thấy những đồ vật ở trong giương, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nháy mắt ngậm miệng, cả hiện trường chỉ còn lại tiếng hô hấp!

Trong giương toàn là các loại dược liệu và đồ bổ, tất cả đều là loại thượng hạng như nhân sâm, linh chi, thiên sơn tuyết liên, hà thủ ô,..... và các loại bảo bối trân quý hiếm có khác.

Ánh mắt của Đông Lăng Dạ từ lúc tiến vào chưa từng dời khỏi người của Mộ Dung Tuyết, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, tâm tình của hắn nháy mắt liền tốt lên! Tuyết Nhi chắc sẽ không coi mình là quỷ nhỏ mọn nữa chứ?

Mộ Dung Tuyết có chút rút lưỡi, nhìn không ra tên mặt lạnh này cũng thực hào phóng, nếu như là mình khẳng định sẽ không nỡ! Được thôi, nàng thừa nhận mình có chút hơi nhỏ mọn so với Ly vương điện hạ!

Lễ vật quý như vậy nàng khó mà dám nhận, mặc dù trong lòng lại rất muốn! Nàng đã thiếu nợ gia hoả này đủ rồi! "Vương gia, lễ vật này của ngài quá quý giá, thảo dân không dám nhận, ngài vẫn là nên sai người khiêng về đi!" Bảo vật ở trong giương này 10 vạn lượng cũng không mua nổi, nghĩ tới là lại xót ruột!

"Ta không có tặng ngươi, ngươi không có quyền cự tuyệt!" Sau đó quay người nói với Mộ Dung Tiêu "Tướng quân, phiền ngươi đem những thứ này giao cho Mộ Dung tiểu thư, nói đây là tâm ý của ta, thân thể của nàng không tốt, bảo nàng nên bồi bổ thật tốt!" Nói xong ánh mặt lại lơ đãng nhìn qua Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết sắp phát hoả rồi! Gia hoả này! Ngươi là cố ý đúng không! Rõ ràng mình đứng ngay tại đây, hắn lại nói với cha giao lại cho mình! Cái đồ thần kinh này!!!

Đông Lăng Dạ trực tiếp coi như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Mộ Dung Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net