Chương 12: Tội danh ăn cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám đông đang nhốn nháo tạo thành một vòng tròn, mà đứng giữ lúc này là Vương Phù Dung và một nữ tỳ tên A Hoa, giữa hai người họ đang xảy ra lời qua tiếng lại mà người bị kéo vào làm phân xử lúc này là Trần Trung.

''Đại nhân, người nhất định phải đòi lại công bằng cho nô tỳ, sáng sớm hôm nay tiểu nữ kiểm tra túi liền không thấy tăm hơi đâu, nhất định là hắn đã lấy của nô tỳ.'' A Hoa chỉ đích danh vào mặt Vương Phù Dung.

A Hoa dứt lời mấy người thân thiết với cô ta cả gia nô lẫn nữ tỳ đều vây quanh khẳng định nhằm gán tội danh ăn cắp cho Vương Phù Dung. Bị dồn vào tình thế như vậy nét mặt nàng không nhìn ra nửa điểm sợ sệt, đối với chuyện bị người ta vu oan như thế này nàng sớm đã quen thuộc, có thể nói nàng lớn lên nhờ những trận đòn roi nhừ tử của người đời. Nữ tỳ này hôm trước có lòng tốt đem cho nàng mượn một đồng  hoá ra là có âm mưu, lúc đó nàng còn tưởng trên đời này vẫn còn có người thật lòng tốt với nàng như vậy nhưng xem ra sự thật lại trái ngược hoàn toàn.

Người tốt? Trên đời này làm gì có.

Gạt tay ả ra khỏi mặt mình, Vương Phù Dung nhìn xuống nữ tỳ có vóc dáng thấp hơn mình một cái đầu này mà hỏi: ''Một đồng đó chẳng phải chính tay ngươi móc ra cho ta vay hay sao? Có vay có trả vì cớ gì giờ ngươi nói ta ăn cắp của ngươi? Hơn nữa từ một đồng khi nào đã trở thành một túi tiền bị mất.''

Nữ tỳ A Hoa ánh mắt thoáng qua chút bối rối rồi nhanh chóng lấp liếm, gân cổ lên cãi lại: ''Ngươi đừng ăn nói linh tinh nhằm phủ nhận tội danh ăn cắp. Ta chưa lúc nào cho ngươi vay tiền cả.''

''Rõ ràng ngươi hôm trước đã chủ động cho ta vay một đồng.''

''Ta với ngươi không thân không thích, ta vì sao phải mang mồ hôi xương máu của mình ra cho ngươi vay, à ta hiểu rồi ngươi chắc chắn là có ý đồ từ trước nên âm thầm lấy cắp túi tiền của ta.''

''Ngươi có bằng chứng không?'' Ánh mắt Vương Phù Dung vẫn kiên định dừng trên gương mặt có dung mạo tầm thường, nổi bật với cặp mắt ti hí đang đảo qua đảo lại, trong đầu đoán chắc đang tìm kiếm chứng cứ vu oan nàng.

Đối diện với ánh mắt đó A Hoa có chút chột dạ, nhưng vẫn sống chết muốn vu oan cho nàng, ả ta quay sang nắm lấy cánh tay Trần Trung mà khóc lóc: ''Đại nhân, xin người hãy lệnh cho khám xét chỗ ngủ của hắn biết đâu sẽ tìm ra được bằng chứng.''

Tội danh ăn cắp đồ trong phủ Trần đều sẽ bị xử chết dù là một vật dụng không có giá trị, chính vì lợi dụng vào điều này mà nữ tỳ A Hoa đã lập mưu muốn ép Vương Phù Dung vào đường chết.

Sau một hồi lục soát, đích thực đã tìm được một túi tiền bằng vải màu nâu, bên ngoài có thêu hình đôi chim uyên ương ở giường ngủ được cho là vị trí của Vương Phù Dung. A Hoa trông thấy túi tiền thì chạy đến ôm lấy, ánh mắt vui mừng hỏi mấy người đã đi lục soát, sau khi tất cả đều đồng loạt khẳng định là tìm thấy chỗ giường ngủ của Vương Phù Dung thì A Hoa chạy đến trước mặt Trần Trung,  mỗi lời nói ra nhất quyết dồn nàng vào chỗ chết: 

''Đại nhân chứng cứ đã rành rành, mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng, mong người hãy theo gia quy của phủ này mà định hắn tội chết.''

Cái gì chứ, vở kịch đầy những sơ hở này mà cũng qua mặt được nàng hay sao, hơn nữa chỉ là mấy đồng xu lẻ cũng đến mức phải đền mạng hay sao, thật đúng là thời đại của đồng tiền, đáng thương cho mạng người rẻ rúng làm sao? Nghĩ đến điều này thâm tâm Vương Phù Dung không giấu nổi sự khinh bỉ.

Trần Trung nãy giờ đứng chứng kiến đầu đuôi bị lâm vào tình thế khó xử, đổi lại là một người khác hắn dĩ nhiên không chần trừ mà đem ra chém cho đầu lìa khỏi cổ làm gương cho hạ nhân trong phủ. Nhưng tên gia nô xinh đẹp trước mặt hắn đây nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, hơn nữa công tử đối với hắn có chút để ý, tự ý xử chết gia nô này hắn có chút không lỡ cũng có chút không dám.

Đang lúc Trần Trung lâm vào tiến thoái lưỡng nan thì đằng sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Trần Hồng Thoại: ''Xảy ra chuyện gì?''

Đám hạ nhân nãy giờ đang nhốn nháo bỗng tự động rẽ thành hàng lối, đứng im lặng nín thở khi Trần Hồng Thoại đi đến, đồng loạt cúi đầu hành lễ: ''Công tử!''

''Công tử, nữ tỳ A Hoa nói chính hắn đã ăn cắp túi tiền của ả ta, bằng chứng cũng đã tìm thấy.'' Trần Trung nhanh chóng bẩm báo lại tình hình.

Trần Hồng Thoại nghe xong biểu cảm có chút kỳ quái nhìn sang Vương Phù Dung, thấy nàng tỏ ra không chút bối rối sợ sệt thì sự hiếu kỳ cùng thích thú trong hắn cùng lúc tăng vọt, hắn muốn xem xem nàng nếu phải chết còn giữ được sự bình tĩnh đó, Trần Hồng Thoại quay sang ra lệnh cho Trần Trung:

''Nếu đã phạm tội ăn cắp vậy cứ xử theo gia quy.'' Nói rồi quay lưng tính trở lại phòng, bỗng thanh âm cười trong trẻo mang hàm ý giễu cợt từ Vương Phù Dung khiến hắn dừng lại.

''Ta vốn tưởng danh sỹ bậc nhất kinh thành là người được đích thân hoàng thượng sắc phong sẽ khác người, quả nhiên khác người thường ở chỗ không nói lí lẽ.'' Ánh mắt nàng vẫn đối chọi với gương mặt tuấn mỹ nhưng cao lãnh đến hà khắc kia, ngay cả khi gương mặt ấy đã gần kề phả hơi thở rét buốt vào mặt nàng: 

''Ta không nói lí lẽ.'' Trần Hồng Thoại gằn giọng, giọng nói rít qua từng kẽ răng chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Nàng đối với hắn còn rất có giá trị, chỉ là đơn giản muốn dọa nàng một phen xem nàng còn giữ được sự bình tĩnh hay không, ấy vậy mà nàng trước bao nhiêu hạ nhân trong phủ lại dám sỉ nhục hắn, nếu tha cho nàng thanh danh hắn chẳng phải để làm tranh treo hay sao?

Vương Phù Dung với ý nghĩ đằng nào cũng phải chết liền liều quyết chiến với hắn một phen: ''Nếu công tử nói lí lẽ tại sao chưa cho ta cơ hội chứng minh mình trong sạch, chỉ nghe từ một phía đã vội xử ta tội chết.''

''To gan, ngươi dám thất lễ với công tử, người đâu lôi hắn đến U Linh điện chém đầu cho ta, để xem khi còn là một chiếc đầu lăn lốc hắn còn cơ hội hỗn láo nữa hay không?'' Trần Trung ra lệnh cho đám thuộc hạ, nàng dám thất lễ với người chủ nhân hắn kính trọng, sự thương xót trước đó hắn dành cho nàng vốn đã tan biến không chút dấu vết, ánh mắt chỉ còn lại tia chết chóc.

Bộp bộp bộp...

Một loạt âm thanh hai bàn tay đập mạnh vào nhau mà phát ra, tất cả mọi ánh nhìn lúc này đều đổ dồn về một nam nhân mặc y phục lụa màu cam nhạt, tà áo mỏng đang phất phơ theo gió, gương mặt xinh đẹp với nụ cười nửa miệng phảng phất sự đào hoa yêu mị đang đi tới. Tay cầm theo thánh chỉ đọc lớn khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải quỳ rạp xuống:

''Hoàng thượng có lệnh, truyền đệ nhất Danh sỹ Trần Hồng Thoại vào cung diện kiến ngay trong buổi sáng ngày hôm nay, không được chậm trễ. Khâm thử.'' Nói rồi nhanh mắt liếc về phía Vương Phù Dung vẻ thương xót. Nếu theo ta ngươi sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa, Trần Hồng Thoại này đúng là không biết quý trọng người tài, thương hoa tiếc ngọc mà.

Trao thánh chỉ được ghi trong một tấm lụa vàng có in dấu ngọc tỷ của Hoàng đế đến tận tay Trần Hồng Thoại, Nguyễn Thế Thuật thúc giục:

''Huynh mau thay y phục rồi vào cung đi, theo như ta thấy Hoàng thượng đang rất lo lắng về vấn đề dịch bệnh đến ngày đêm quên ăn quên ngủ.''

Trần Hồng Thoại tay cầm thánh chỉ, liếc mắt nhìn tên nam nhân gian xảo kia nghi ngờ, những chuyện này trước nay đều do Triệu công công làm từ khi nào chuyển sang giao cho hắn vậy: ''Triệu công công đâu?''

''Giữa đường đau bụng, ta đi thay!'' Nguyễn Thế Thuật bộ dạng cà phơ, cà phất, mắt nhìn về đám mây xa xôi nơi cuối chân trời, lảng tránh ánh mắt băng lãnh kia.

Triệu công công ư? Nghĩ đến vị công công này Nguyễn Thế Thuật lại âm thầm xót xa cho viên Dạ Minh Châu đã hi sinh của mình, nhưng để bước vào phủ này một cách đường hoàng và toàn mạng đi ra thì hắn không còn cách nào khác.

Trần Hồng Thoại cũng không phải trẻ lên ba, tên này chẳng bao giờ tự dưng xuất hiện ở đâu mà không có mục đích. Không biết lần này hắn lại nhìn trúng cá gì ở phủ Trần. Lẽ nào lần trứơc mấy ngày đi dọn xác chưa đủ cho hắn bài học.

''Thánh chỉ đã truyền xong rồi ngươi vì sao không đi.''

''Ta...'' Nguyễn Thế Thuật nở một nụ cười ha hả, đến gần lấy chiếc quạt chạm nhẹ vào vai Trần Hồng Thoại, điệu bộ hết sức cẩn trọng, vừa giả lả, vừa thăm dò:

''Thoại huynh ta biết chuyện nhà huynh ta biết không đến phiên người ngoài như ta xen vào, nhưng tên gia nô này ta thấy vừa mắt, nếu phủ huynh đã không cần thì đem hắn tặng cho ta đi có được không?''

''Tặng cho ngươi?'' Trần Hồng Thoại nhíu mày hỏi lại, sau đó chuyển tầm mắt đến chỗ Vương Phù Dung. Quả nhiên là mắt diều hâu, thứ gì nhìn trúng cũng đều có giá trị.

''Cứ quyết thế nha, huynh muốn bao nhiêu cứ sai người đến phủ ta là được.''

Không đợi Trần Hồng Thoại đồng ý, Nguyễn Thế Thuật bước thẳng đến chỗ Vương Phù Dung đang bị hai tên gia nô ghì chặt, đầu gối quỳ xuống đất. Dùng chiếc quạt trên tay hắn hất tay hai tên gia nô này ra, kéo nàng đứng dậy kéo đi, ánh mắt đào hoa không ngừng nháy ngầm ra hiệu cho nàng đi nhanh kẻo không kịp.

Trần Hồng Thoại ánh mắt càng lúc càng gia tăng sự giá rét nhìn vào bàn tay Nguyễn Thế Thuật đang nắm lấy Vương Phù Dung lôi đi. Ban ngày ban mặt hai nam nhân lại cầm tay nhau, lôi lôi, kéo kéo còn ra thể thống gì. Hơn nữa phủ hắn đâu phải cái chợ mà ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

''Đứng lại!''

Nguyễn Thế Thuật vẻ mặt vẫn tỏ ra ngây thơ, quay lại cười tươi rói hỏi hắn: ''Sao vậy, huynh nghĩ ra giá tiền rồi sao?''

Trần Hồng Thoại phớt lờ câu nói này của Nguyễn Thế Thuật mà quay sang nàng: ''Ngươi chẳng phải muốn chứng minh sự trong sạch của mình hay sao? Sau một khắc nếu ngươi không nói ra được lí lẽ đến lúc đó đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.''

Tuy hơi bất ngờ trước quyết định này của Trần Hồng Thoại nhưng nàng rất nhanh chóng cúi đầu: ''Đa tạ công tử.'' 

Bàn tay đang nằm gọn lỏn bỗng thu về khiến Nguyễn Thế Thuật có chút hụt hẫng, tên ngốc này chứng minh cái gì kia chứ, chỉ sợ lại mất mạng oan uổng thì ta đây ngày đêm mất ăn mất ngủ vì để phí đi một nhân tài. Nghĩ là vậy nhưng đây là đâu kia chứ, ngoài ngoan ngoãn đứng một chỗ hắn có thể làm gì?

Hạ nhân trong phủ nhanh chóng mang ghế, bưng trà ra hầu hạ hai vị công tử một tuấn mỹ thanh cao, một đào hoa yêu mị. Vừa ngồi vừa đưa mắt quan sát từng động thái của Vương Phù Dung chứng minh cho sự trong sạch của mình. 

Một bát nhang được đem đến, cắm trên đó là một nén hương tương ứng với một khắc mà Trần Hồng Thoại cho nàng.

Vương Phù Dung không chút trần trừ, gương mặt thanh tú mang theo sự bình tĩnh đi đến trước mặt A Hoa bắt đầu hỏi: ''Ngươi khẳng định đây là túi tiền của mình.'' Nàng chỉ vào thứ được cho là chứng cứ buộc tội mình.

''Phải.'' A Hoa quả quyết.

''Tất cả các ngươi cũng đều chứng minh đây là túi tiền của nàng ta?'' Vương Phù Dung hỏi những hạ nhân khi nãy đồng loạt khăng khăng đây là túi của A Hoa, tất nhiên đám người này đều gật đầu khẳng định tuy nhiên không đồng đều.

Vương Phù Dung lúc này để ý kỹ hơn bàn tay đang bấu chặt vào túi tiền của A Hoa tiếp tục hỏi: ''Vậy ta hỏi ngươi túi tiền này ngươi phát hiện là mất từ khi nào?''

''Canh hai đêm qua.''

''Canh hai? Ngươi chắc chắn'' Vương Phù Dung hỏi lại, ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn về phía Trần Hồng Thoại, đối diện với ánh mắt như muốn nói: Canh hai đêm qua ta chẳng phải ở bên cạnh ngài hay sao? Trần Hồng Thoại liền đưa chén trà lên nhấp một ngụm, lảng tránh đi ánh mắt ấy. Nhìn ta làm gì cơ chứ?

Hai ánh mắt va chạm ấy tuy rất kín đáo nhưng không thể qua nổi cặp mắt ''cú bọ'' của Nguyễn Thế Thuật, hắn ngồi bên cạnh càng lúc càng có hứng thú xem nàng phá án.

''Ta chắc chắn, khi ấy ta tìm túi tiền đã không thấy.'' A Hoa vẫn liều mình chắc chắn.

''Ngươi có đi tìm kiếm hay không?''

''Khi ấy cũng đã muộn, ta nào dám đi lại trong phủ kia chứ.''

''Vậy sáng thì sao?''

''Ban sáng có lục tung cả phòng mà không thấy.''

''Vậy sao? Tìm cả phòng không thấy mà lại biết ở chỗ ta mà tìm.''

''Ngươi...'' A Hoa không ngờ nãy giờ đều đang bị Vương Phù Dung cho vào chòng, tức không nói được lời nào để phản bác lại.

Nguyễn Thế Thuật khóe môi đã vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, liếc ánh mắt đào hoa về phía nàng. Thầm than cho nữ tỳ này sao lại càng nói càng để ra sơ hở thế kia.

Trần Hồng Thoại lúc này lên tiếng nhắc nhở: ''Ngươi còn một nửa thời gian nữa.''

Vương Phù Dung không cần hắn nhắc nhở cũng biết nàng còn bao nhiêu thời gian, tên nam nhân này rõ ràng biết nàng vô tội còn cố tình làm khó nàng. Đã vậy nàng sẽ chứng minh bản thân mình thanh khiết cỡ nào cho hắn xem.

Nàng cúi đầu xin hắn: ''Công tử, xin ngài ban cho tiểu nhân một bát cùng hai thau đồng, ba thứ này đều đổ nước lạnh đem đến.''

''Được.'' Trần Hồng Thoại thản nhiên đáp ứng. Ánh mắt tràn ngập sự chiêm ngưỡng, thưởng thức nàng phá án. Tâm trí cơ hồ đã đoán ra chủ ý của nàng.

Ngay lập tức ba thứ nàng yêu cầu được đích thân Trần Trung mang đến đặt ngay bên cạnh chiếc bàn trà của hai vị công tử. Đám hạ nhân trong phủ quan sát nãy giờ nhao nhao cả lên, đoán già đoán non chuyện gì sắp xảy ra.

Vương Phù Dung đi tới chỗ A Hoa, chỉ tay vào túi tiền: ''Ta hỏi lại, ngươi chắc chắn đây là đồ của mình.''

''Ngươi bị điếc hay giả điếc, ta đã nói rồi đây chính là đồ của ta.'' A Hoa gắt lên, vừa bực mình vừa sợ sệt lo ngại không biết người này lại có âm mưu gì. Thâm tâm ả ta có tật giật mình sinh lo nghĩ.

''Vậy ngươi mau đem số tiền trong túi này đổ vào bát nước kia cho ta.'' Vương Phù Dung chỉ về bát nước đặt ngay ngắn trên bàn.

''Ngươi định giở trò quỷ gì?'' A Hoa tay vân vê tựa muốn vò nát chiếc túi vải trong tay, lòng hoang mang không đoán ra được ý đồ của Vương Phù Dung, sắc mặt ả vì thế mà càng thêm nhợt nhạt, mồ hôi trên trán túa ra ướt đẫm. Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của Trần Hồng Thoại đang hướng về phía mình A Hoa chỉ còn cách từng bước chậm chạp đi đến đổ những đồng xu trong túi vải kia vào bát nước. Vài giọt nước li ti văng trên mặt bàn.

Trên bầu trời những ánh nắng vàng rực rỡ đầu tiên của buổi sớm mai cuối cùng cũng đâm xuyên qua những đám mây, xuyên chiếu xuống nhân gian làm sáng tỏ vạn vật trước đó bị bóng đêm che lấp.

''Công tử, mời xem.'' Vương Phù Dung chỉ vào bát nước đã được ánh nắng phản chiếu. Trên bề mặt của bát nước đang nổi lên lớp váng mỏng không rõ là thứ gì.

Theo như lời nàng hai vị ban giám khảo liền nhìn về phía hai bát nước kia, khóe môi Trần Hồng Thoại khẽ cong lên ngầm tỏ ý hài lòng. Riêng Nguyễn Thế Thuật chứng kiến thấy ánh mắt ngu dốt của đám hạ nhân kia thì vờ không hiểu muốn nàng nói rõ hơn, chỉ tay vào đó: ''Ta không hiểu.''

''Ngươi nói đi.'' Trần Hồng Thoại ra lệnh cho nàng.

Vương Phù Dung khóe môi đã mang theo ý cười trình bày một cách tự tin: 

''Khởi bẩm hai vị công tử, A Hoa này vốn là nữ tỳ chuyên phụ trách công việc của nhà bếp, ngày ngày tiếp xúc với dầu mỡ, thịt heo, thịt gà, còn tiểu nhân mới đến đây chưa lâu lại được giao cho công việc sắc thuốc. Xét thấy tiền là thứ mà con người ta quý trọng, dù ít hay nhiều thì đều có tiếp xúc với bàn tay của người cầm nó, tay người đó tiếp xúc với thứ gì thì đồng tiền sẽ phản ánh lại đúng những thứ bàn tay đó đã chạm qua. Mà những đồng tiền được lấy ra từ chiếc túi này sau khi đổ vào bát nước lại nổi lên lớp váng của dầu mỡ.''

 A Hoa đã không còn giữ được sự bình tĩnh, chuyển sang run sợ gắt gao đối chọi với lời nàng nói: ''Ngươi nói láo, đừng đem mấy lời bịt bợm đó qua mắt hai vị công tử nhằm vu oan ta, những đồng xu đó có dầu thì sao chứ?''

''Dĩ nhiên mấy đồng xu đó có dầu cũng không thể chứng minh điều gì, nhưng nếu đem chậu nước rửa tay của ta và ngươi ra so sánh thì có thể tìm ra thủ phạm thật sự.''

A Hoa cảm thấy da đầu mình giật lên từng hồi tê nhức, làm sao đây, có nghĩ nát ócỉa ta cũng không ngờ một điều tưởng chừng đơn giản này lại đang đẩy bản thân đến chỗ nguy kịch. Có tật giật mình A Hoa trong lúc bất giác đưa tay lau thật mạnh vào quần áo nhằm làm sạch dầu mỡ trên đó.

Hành động này vốn không qua khỏi mắt nàng, sắn cao tay áo Vương Phù Dung hất hàm về phía chậu nước còn lại, nói với A Hoa: ''Chứng minh thôi.''

Nàng từ đêm qua đến giờ tay chỉ cầm bút và chạm tới thảo dược, nếu chậu nước của nàng có váng mỡ thì đúng là trời muốn diệt người, muốn sống cũng khó.

A Hoa cố trấn tĩnh đôi bàn tay đang không ngừng run rẩy của mình, chần chừ không cho vào chậu nước kia, đối với ả ta mà nói chậu nước kia như thể chảo dầu đang đun sôi, chỉ cần cho tay vào đôi bàn tay này lập tức bị nấu chín, rất đau đớn. Trần Trung thấy thái độ lừng trừng đó của ả liền đi đến, đem bàn tay ấy ấn xuống thau nước bằng đồng. Chỉ một lúc sau từ thau nước của A Hoa váng dầu đủ sắc màu như sắc cầu vồng lấp lánh nổi trên mặt nước. Trong khi ấy thau nước của Vương Phù Dung lại hiện một màu trong suốt, thanh khiết như chính con người nàng vậy.

Trần Trung thấy thế liền bẩm báo: ''Công tử, nữ tỳ này đích thực nói láo vu oan cho người khác.''

''Xử theo gia quy.'' Trần Hồng Thoại cất giọng lạnh lùng không chút do dự. Người đã vào phủ hắn nếu làm sai nhất định phải trả giá bằng cả tính mạng.

''Công tử xin hãy tha mạng.'' Bị lôi đi nữ tỳ này thảm thiết van xin nhưng ả ta đã quên mất vị công tử này vốn nổi tiếng là lãnh khốc, những ai làm sai tuyệt đối đừng nhắc đến hai từ ''tha mạng''.

Dẫu sao cũng chỉ là một tội danh nhỏ, hơn nũă Vưong Phù Dung không thể phủ nhận chính nữ tỳ này trong lúc chẳng ai chịu bỏ ra lấy một đồng cho nàng vay thì ả ta đã mở lòng với nàng, dù xuất phát từ ý tốt hay xấu nàng cũng không nên lấy oán báo ơn. Thấy A Hoa sắp sửa bị hành hình Vương Phù Dung vội quỳ xuống, túm lấy vạt áo trắng tinh của Trần Hồng Thoại liều lĩnh cầu xin:

''Công tử, ả ta đã vu oan cho tiểu nhân nhưng tội này không đáng phải trả giá bằng cả tính mạng, cổ nhân có câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, công tử độ nhân độ lượng xin hãy tha cho ả ta một mạng.''

Trần Hồng Thoại hoàn toàn không để tâm mấy lời nàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bám víu trên vạt áo mình. Tên gia nô này vì sao hết lần này đến lần khác thích lôi lôi, kéo kéo y phục của hắn đến vậy, lẽ nào đến khi nhìn thấy quan tài mới biết sợ. Còn về chuyện xây tháp như lời nàng nói hắn tự thấy bản thân không phải hoà thượng, đối với chuyện xây tháp hắn không có hứng thú.

Vương Phù Dung vẫn ngây ngốc không ý thức được hành động của mình đang chọc giận đến tử thần, cũng may Nguyễn Thế Thuật vội vàng chạy đến gỡ tay nàng ra, nói với nàng: ''Đầu ngươi bị úng nước hay sao, ả ta khi nãy muốn dồn ngươi vào chỗ chết nếu không phải Hồng Thoại huynh cho ngươi cơ hội chứng minh thì người phải chết là ngươi rồi, còn ở đó mà xin xỏ tha mạng cho ả ta.''

Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Hồng Thoại lúc này cũng không hề có lấy một tia xao động cho thấy sẽ thay đổi mệnh lệnh.

Rơi vào tuyệt vọng biết mình không thể thoát khỏi số mệnh, A Hoa đem hết phẫn uất trong lòng đổ lỗi cho nàng, là nàng giả nhân giả nghĩa, đổ thêm dầu vào lửa ép chết ả ta, ngước ánh mắt đầy căm phẫn về phía nàng, ả nghiến răng kèn kẹt: ''Ngươi thôi đi không phải ở đó làm mèo than khóc cho chuột, ta nói cho ngươi biết ta cho dù chết cũng hoá thành hồn ma bám theo ngươi.'' Nói rồi ả ta đưa mắt về một người trong đám hạ nhân ánh mắt trăn trối.

Một thiếu niên chừng 14 tuổi, gương mặt non nớt, hốc hác nước mắt đầm đìa nhìn về phía ả, mắt ánh lên sự căm hận quyết tâm trả thù: ''Tỷ, ta nhất định sẽ báo thù cho hai người.''

''Đệ đệ, ở lại bảo trọng.'' A Hoa cắn lưỡi tự vẫn ngay tại chỗ trước sự bàng hoàng của Vương Phù Dung và ánh mắt vô cảm của những người còn lại, bọn họ dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng mà nàng cho là hãi hùng này, trên gương mặt ai nấy đều không hé lộ chút xót thương hay sợ hãi trước cơ thể đã ngã gục dưới đất kia. Đều là con người tại sao lại vô cảm với nhau đến vậy?

Vương Phù Dung toan lại gần vuốt xuôi đôi mắt trợn nhỡn của A Hoa nhưng ngay lập tức bị Nguyễn Thế Thuật kéo đi, đi trước hai người họ lúc này là Trần Hồng Thoại. Vẫn bóng lưng cao ngạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net