Chương 11: Đọc sách cho nàng nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Phù Dung quay trở lại phòng của Trần Hồng Thoại với bộ y phục khô ráo, sạch sẽ  thì bên ngoài trời đổ mưa xối xả. Căn phòng lúc này cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bồn tắm biến mất, nước vung vãi cũng được lau khô, lỗ hổng trên mái nhà cũng đã được bịt lại, ngước nhìn lên trên nàng không nhận thấy bất kỳ dấu vết nào của việc ngói bị dỡ bỏ do nàng làm trước đó thầm nghĩ tác phong  nhanh hơn cả hoàng cung ấy nhỉ.

Mùi hương liệu thoang thoảng, tản mát trong không gian làm giảm bớt phần nào sự lạnh lẽo nơi đây.

''Công tử!'' Nàng cúi đầu hành lễ, Trần Hồng Thoại lúc này đã thay một bộ y phục khác so với lúc nàng rời đi, cũng là màu trắng nhưng bộ y phục bằng gấm này in hình vân mây nhẹ nhàng trôi rất giản dị mà không làm mất đi sự tinh tế. Nam nhân này thế mà lại để tâm lời nàng nói chắc hẳn rất lo nghĩ cho sức khỏe của bản thân. 

Một mùi thơm của đồ ăn từ đâu bay tới khiến tâm trí Vương Phù Dung chẳng còn chỗ cho những suy nghĩ vẩn vơ, lần theo nơi tỏa ra mùi thơm đó ánh mắt Vương Phù Dung bây giờ đã hoàn toàn dán chặt vào khay bánh nướng được đặt ngay ngắn trên bàn, không chỉ mùi hương kích thích, ngay đến màu sắc có đến ba màu xanh, hồng, trắng phân làm ba lớp xốp dẻo, xếp chồng lên nhau đủ làm Vương Phù Dung nuốt nước bọt cái ''ực''.

Trần Hồng Thoại trông thấy bộ dạng đói khát này của nàng ngầm tỏ thái độ không hài lòng, hắn hắng giọng một cái khiến nàng lập tức thu hồi ánh mắt thất thố ấy của mình. Tuy nhiên tâm trí vẫn không khỏi oán trách nam nhân độc ác kia, nàng vốn chưa ăn gì hắn đem đồ ăn bày ở đó chẳng phải muốn chọc tức chết nàng hay sao?

''Ngươi lại đây.'' Trần Hồng Thoại thấy nàng cứ cúi đầu bèn gọi, dứt lời Vương Phù Dung nhanh như sóc chạy tới trước mặt hắn vẻ mặt mừng rỡ cùng ánh mắt mong đợi như thể đứa trẻ biết tin mẹ đi chợ về.

''Ăn đi.'' Trần Hồng Thoại hất hàm về phía đĩa bánh ra hiệu, vẻ mặt vẫn như mọi khi chẳng tỏ vẻ gì nhiều. 

Vương Phù Dung từ nãy đến giờ chỉ đợi câu này của hắn giống như trong cuộc đua ngựa trọng tài ra hiệu một cái là người ngồi trên thúc ngựa điên cuồng lao về phía trước. Nàng đưa tay bốc bánh định đưa lên miệng nhưng bánh chưa chạm môi liền bị ai kia luồn đũa gỡ xuống, chiếc bánh rơi ra trở lại đĩa y nguyên với vị trí ban đầu.

Rõ ràng đã đồng ý cho nàng ăn rồi mà.

Trần Hồng Thoại ánh mắt đã tối sầm lại, tay cầm đôi đũa một tay cầm bát cử chỉ hết sức nho nhã nói: ''Học theo ta.''

Vương Phù Dung ruột sắp dính với da vẫn phải bắt chước theo động tác ưu nhã đó của hắn, miếng bánh đưa lên miệng nàng sớm đã được phủ một lớp nước miếng được cắn một cách rất từ tốn. Động tác này một lần nữa khiến nàng nhớ đến những năm tháng còn sống trong Vương phủ khi ấy cha ngày ngày dạy nàng phải đi đứng, ăn uống sao cho giống con nhà gia giáo. 

Hốc mắt nàng không biết từ khi nào đã đỏ hoe, miếng bánh nuốt vào cũng trở nên mặn chát theo dòng nước mắt nuốt xuôi xuống.

Nhận thấy nàng có biểu hiện lạ Trần Hồng Thoại hỏi: ''Ngươi sao vậy?''

''Tiểu nhân không sao?'' Nàng lắc đầu, nước mắt cũng theo hành động đó mà tuôn ra nóng hổi chảy trên gò má, buông vội bát đũa nàng quay mặt đi chỗ khác lau vội vàng những giọt lệ kia, ấp úng bào chữa: ''Tại bánh ngon quá!''

Trần Hồng Thoại cũng chẳng phải trẻ ba tuổi mà không nhận ra sự khác thường đó của nàng chỉ là không đáng để hắn bận tâm, gắp thêm vào bát nàng một chiếc bánh hắn nói: ''Ngon thì ăn thêm đi.'' 

Sự dịu dàng này có phải nàng đang nằm mơ hay không?

''Đa tạ công tử.'' 

Nhận lấy chiếc bánh từ hắn, lần này miếng bánh nhai trong miệng nàng đã có vị ngọt và thanh đạm của trà quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Nén nhìn nam nhân lạnh lùng này lần đầu tiên nàng cảm thấy người này cũng không hẳn là không có tình người chỉ là hắn không muốn tỏ rõ cho mọi người xung quanh thấy mà thôi. 

 Loại bánh này vốn là quà sáng sớm nay được đem đến từ phủ Thượng thư bộ Công, Trần Hồng Thoại rất ít khi nhận đồ của các phủ khác vì sợ tai tiếng nhưng vì món bánh này là do đích thân tiểu thư Lại Tố Tố con gái đầu của Lại Hạc làm sai người đem tới, Trần Hồng Thoại đối với vị tiểu thư này tuy không thân tình nhưng vì nể mặt phụ thân của nàng ta mà nhận. Không thích đồ ngọt nên hắn để đó ai ngờ lại hữu ích như vậy, nhìn nàng ăn một cách ngon lành như thế khiến Trần Hồng Thoại không kìm được mà bị thu hút.

Bánh này thật sự ngon đến vậy sao?  

Bụng của nàng đã được ăn no kèm theo đó tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng dân gian có câu căng da bụng liền trùng da mắt, câu này thật thích hợp để miêu tả cho trạng thái tinh thần hiện giờ của Vương Phù Dung.

*Đoàng đoàng* Từ trên trời bỗng đánh xuống liên tiếp những âm thanh như vậy khiến nàng đang gật gù cũng giật mình tỉnh táo, sấm chớp từng đợt dữ dội như muốn xé toạc bầu trời ra làm đôi. 

Nhìn ra cảnh vật bên ngoài đã bị bao phủ bởi nước mưa Vương Phù Dung thầm cảm thấy may mắn vì đêm nay không phải ở ngoài kia hứng chịu giá rét, nhưng rất nhanh trong đáy mắt thoáng qua chút u buồn thương xót cho đám nạn dân ngoài kia, vì thiên tai, bạo bệnh mà mất đi nơi trú ngụ, mất đi người thân, đến bây giờ là nằm ngoài đó chịu đói, chịu rét, tính mạng không biết có thể cầm cự đến lúc nào.

Nghĩ đến những nạn dân đang chịu khổ, chịu bệnh đó dường như trong nàng bỗng không ngừng phát ra những lời kêu gọi muốn nàng nhanh chóng tìm ra phương thuốc cứu lấy mạng sống của bọn họ. Chỉ có điều dựa vào những gì nàng chuẩn đoán mà kê thuốc là phương thức rất mạo hiểm. Trước khi bắt tay vào nghiên cứu đơn thuốc nàng muốn tìm hiểu kỹ hơn về căn bệnh này qua những ghi chép của những triều đại trước.

Nàng đắn đo cuối cùng nuốt nước bọt, rụt rè vừa nói vừa thăm dò biểu cảm trên gương mặt của Trần Hồng Thoại: ''Công tử, ở chỗ này của người ta có thể mượn sách hay không?''

Mượn sách? Nàng là người đầu tiên dám  chạy đến chỗ hắn mượn đồ, tuy có chút không thoải mái nhưng hắn vẫn đồng ý: ''Được.''

Theo yêu cầu của nàng, Trần Hồng Thoại tìm cho nàng vài cuốn sách liên quan đến y thuật. Nói là vài cuốn nhưng đủ khiến nàng lảo đảo đi theo hắn, đem theo chồng sách cao quá đầu về phía thư phòng.

Mưa bên ngoài sau những lần dữ dội có lẽ cũng mệt nhoài mà ngừng rơi, trả lại cho nhân gian một đêm khuya tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng giọt nước còn đọng lại trên hiên nhà rơi xuống kêu *tí tách*.

Trong thư phòng của Trần Hồng Thoại đèn nến thắp sáng trưng, Vương Phù Dung vừa mở sách vừa căng mắt ra dịch từng chữ trong trang sách một cách khó nhọc. 

Việc giả bộ mù chữ này đối với Vương Phù Dung mà nói quả thực đã phát huy tác dụng bởi Trần Hồng Thoại đứng cách đó một quãng quan sát nàng ngẫm thấy với tốc độ đó e rằng nửa tháng sau cũng không đọc hết chồng sách này bèn chủ động giật quyển sách trên tay nàng. Thời nhà Trần có danh y nổi tiếng như Đản Canh, thời Lê có danh y Cầm Vệ,... đều được hắn chầm chậm đọc rồi diễn giải cho nàng một cách cặn kẽ. 

(Những danh y này đều là hư cấu, mong các bạn chỉ đọc thôi chứ đừng tìm kiếm trên google rồi hỏi ủa sao không có nha. )

Nhắc đến sách quý của nhân gian từ xưa đến nay thì trong kinh thành này không ai là không biết đến Trần Thư Các của Trần Hồng Thoại. Ở đó quy tụ đầy đủ các loại sách quý lẫn hiếm của các vị nho sỹ, danh sỹ,...nổi tiếng của các triều đại với đủ các thể loại đa dạng khác nhau. Người trong Cao Lạc này đều âm thầm đặt cho hắn biệt danh Thổ phỉ bởi hành vi của nam nhân này rất trắng trợn, ngay đến hoàng cung nếu có hay tin mới thu thập được cuốn sách quý nào là y như rằng chỉ cần vừa mắt Trần Hồng Thoại thì một thời gian sau đều được hắn dùng công trạng để đổi lấy đem về.

Vương Phù Dung tai thì nghe hắn diễn giải, tay thì chép lại những nội dung nàng cho là trọng điểm. Nàng không thể phủ nhận chất giọng trầm ấm của Trần Hồng Thoại khi đọc sách quả thật rất mê hoặc lòng người, nếu chỉ nghe giọng mà không nhìn mặt nàng đích thực khẳng định đây là một nam nhân vô cùng dịu dàng và ấm áp, chỉ rất đáng tiếc nàng lại trót chứng kiến diện mạo lạnh lùng băng giá đến dọa người kia.

Trần Hồng Thoại trong lúc vô tình nhìn sang chứng kiến gương mặt vì bàn tay vô ý dính mực quệt lên chẳng khác nào mèo con của nàng khiến hắn không kìm được quay mặt đi chỗ khác bật cười. 

Vương Phù Dung vốn tưởng hắn ho đem theo gương mặt như mèo quay sang lo lắng: ''Công tử thấy trong người không khỏe sao?''

''Ta không sao, ngươi mau viết tiếp đi.'' Trần Hồng Thoại thu lại biểu cảm vừa rồi, lạnh lùng nhắc nhở nàng.

Dù vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi lời hắn nói nhưng Vương Phù Dung vẫn quay tiếp tục viết, tiếp tục suy ngẫm. 

Qua những triệu chứng ở những nạn dân kia như sốt cao, khắp người nổi hạch ở nách, bẹn, cổ kèm theo ghi chép trong sử sách của các danh y nổi tiếng từ các triều đại trước để lại thì nàng chắc chắn rằng căn bệnh này được gây ra bởi một loài vật. Nàng quay sang thắc mắc với Trần Hồng Thoại:

 ''Công tử, người có nghe qua loại bệnh lây từ ...'' Giọng nàng nhỏ dần rồi tắt hẳn khi thấy nam nhân kia tay tuy chống cằm nhưng mắt đã nhắm lại, hơi thở đều đều, nhìn ra khung cảnh chỉ một màu đen bên ngoài, xa xa lại truyền về tiếng gà gáy báo hiệu kết thúc canh ba. Trong không khí chỉ còn lại mùi hương liệu đặc biệt lẩn khuất trong không khí.

Đã khuya như vậy rồi, nam nhân cao ngạo này hôm nay chịu bỏ ra thời gian ngồi đọc sách cho một hạ nhân như nàng, còn cho phép nàng đêm nay được tự do đi lại trong phủ, những chuyện trước đó nàng gây ra hắn cũng không hỏi lấy một lời. Quả thật tính cách rất khác biệt so với những vị công tử đồng trang lứa. Có điều càng là người như vậy thì càng không đơn giản.

Ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ lúc ngủ say của Trần Hồng Thoại lúc này, sự lạnh lùng, lãnh khốc, quái đản, tất cả những điều đó dường như đã được tạm thời gỡ bỏ, chỉ còn lại gương mặt ấm áp, dịu dàng và đem đến cho người đối diện cảm giác cực kỳ an toàn muốn được dựa dẫm.

Đặt ngay ngắn chiếc bút trở lại nghiên mực, nàng rón rén đứng dậy hành động rất cẩn trọng, đến thở cũng không dám thở mạnh sợ đánh thức hắn. Vì nam nhân này đang ngủ say, nàng cũng không biết nếu làm hắn thức giấc thì sẽ có hậu quả gì. Nhưng cũng không thể để mặc hắn cả đêm ngồi trên nền gỗ lạnh ảnh hưởng tới sức khỏe, hắn bệnh, người chịu khổ sẽ là nàng.

Tâm lí không ngừng đấu tranh một hồi đến khi  Vương Phù Dung quyết định đem chăn, đệm trên giường hắn mang xuống, trải ngay bên cạnh rồi động tác nâng đầu hắn nhẹ nhàng hết mức có thể đặt xuống gối. Lúc kéo chăn cho hắn tầm mắt nàng dừng lại trên miếng ngọc hắn dắt bên hông, miếng ngọc màu trắng đục sáng bóng, nhẵn mịn tạc hình bông hoa Phù Dung. Sờ tay vào miếng ngọc lạnh toát ấy tay còn lại nàng bất giác chạm vào ngực mình nơi mà cách vài lớp vải cũng đang che giấu một miếng ngọc bội có chất liệu y như miếng ngọc này của Trần Hồng Thoại.

Hoa Phù Dung? Đối với nam nhân này mà nói thực ra có ý nghĩa như thế nào?

Ý nghĩ này thoáng đến rồi đi như một cơn gió, đắp chăn cho hắn nàng thu tay về, nén thở phào một cái lau đi mồ hôi mẹ mồ hôi con đang vã ra trên trán, cảm thấy hành động vừa rồi khiến tim nàng như bị ai bóp chặt, đập thình thịch liên hồi. Không thể phủ nhận nam nhân này tuy đã ngủ say và bày ra cái vẻ mặt hiền lương thánh thiện nhưng cũng âm thầm nhắc nhở người khác chớ dại chọc vào giấc ngủ của loài chúa tể rừng xanh.

Vương Phù Dung đọc thêm vài cuốn sách nữa, nghiên cứu kỹ hơn về loại bệnh này. Từ triều Lê, Trần,... cho đến các triều đại khác lâu đời hơn các danh y cũng chỉ nói qua về loại bệnh dịch này được lưu hành trong quần thể động vật gặm nhấm như chuột, thỏ, mà tác nhân giết người lặng lẽ ấy chính là một sinh vật không thể nhìn thấy bằng mắt trú ngụ trên người quần thể này. 

Căn bệnh được phát hiện đầu tiên vào khoảng năm 542 tức thời vua Lý Nam Đế. Trong sách còn nói số người chết vì căn bệnh này ở các nước lân cận còn kinh hoàng hơn số người chết do nạn đói và chiến tranh gộp lại, căn bệnh dịch này cho đến bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết triệt để, nó tồn tại như một nỗi kinh hoàng, đau thương trong lịch sử loài người.

Mấy năm gần đây thiên tai khiến mất mùa, nạn đói hoành hành, quân quan ở Cao Lạc từ lớn đến bé chỉ biết ngày đêm ăn chơi không những không chăm lo còn ra sức bóc lột ép dân chúng khiến nạn đói ngày càng trở nên trầm trọng, rải rác khắp nơi đều là xác người nằm chết vì đói cũng chính là điều kiện thuận lợi cho căn bệnh dịch này phát triển.

Đi ngược lại với bất hạnh của loài người loài chuột ngày càng sinh sôi phát triển một cách đáng sợ, thay vì gầy còm bé nhỏ như trước thì gần đây loài sinh vật này cứ từng đàn béo ú có mặt ở hầu hết khắp nơi. Dân chúng thấy vậy bắt loài này làm thịt để ăn mà không hề biết ở loài này là nơi trú ngụ của một tác nhân gây bệnh cực kỳ nguy hiểm đối với con người.

Chồng sách nàng đọc đã cao quá đầu nhưng không hề thấy có một cuốn nào ghi chép về cách trị bệnh. Hai mắt đã cay xè, đưa tay dụi mắt nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ của nàng trôi dạt về một phương nào đó: ''Bá mẫu, có phải Phù Dung đã làm phụ lòng bá mẫu hay không?''

Nàng ghi ra giấy những triệu chứng chung mà những nạn dân đó mắc phải như ho có đờm, người nào nặng hơn sẽ lẫn chút máu, mạch đập rất loạn, hơi thở nhanh mà nông, sốt cao, hoa mắt và nổi hạch ở cổ, nách, bẹn, nặng hơn nữa những cục hạch này sẽ thối rữa làm cho người bệnh đau đớn sau cùng là chết. 

Nàng rời khỏi phòng Trần Hồng Thoại khi gà đã gáy canh tư, đang quen với hơi ấm trong phòng bước ra bên ngoài một cơn gió mạnh thổi tới khiến Vương Phù Dung bất giác rùng mình. Đến phòng thuốc nàng đem đối chiếu những triệu chứng đã ghi chép lại với một loạt những loại thảo dược có công dụng chữa trị những triệu chứng này, những loại thảo dược tuy có tính năng điều trị nhưng không có khả năng kết hợp với những thảo dược khác đều bị nàng gạch bỏ, chỉ giữ lại những thảo dược có tính năng kết hợp dung hòa bổ trợ lẫn nhau. Cứ như vậy cần mẫn nghiên cứu tìm tòi cho đến khi trời hừng sáng, những tia nắng đầu tiên yếu ớt, ảm đạm phản chiếu qua khung cửa khiến nàng ý thức được trời đã sáng. 

Vậy là một đêm nàng thức trắng.

...

Từ bên ngoài âm thanh huyên náo truyền vào khiến Trần Hồng Thoại tỉnh giấc, đưa tay bóp bóp thái dương hắn lúc này mới ý thức được bản thân đang nằm dưới sàn nhà, tuy nhiên vì có chăn và đệm nên cả đêm vẫn thấy ấm áp, ngon giấc cho đến tận bây giờ. Giấc ngủ hiếm có như vậy cũng đã rất lâu rồi hắn chưa có trải qua hơn nữa lần đầu tiên có sự xuất hiện của người lạ mà hắn lại buông lỏng hết cảnh giác mà ngủ sâu giấc đến vậy. Đưa chăn lên mũi Trần Hồng Thoại cơ hồ cảm nhận được hương hoa Phù Dung còn tản mát đâu đây. Trong đáy mắt hiện lên sự ôn nhu hiếm thấy.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net