Chương 1: Ariel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia tộc Greenery là một gia tộc trung lưu của vùng Gondwana rộng lớn. Họ vốn dĩ chỉ là một gia đình nông dân vô cùng tầm thường, nếu phải kể đến thì công lao lớn nhất vẫn thuộc về người ông cố của nhà bọn họ. Ông ấy biết đọc (rất hiếm người trong làng biết đọc như ông ấy), và sau một lần nghiên cứu tấm bản đồ của quốc gia, ông ấy đã nảy ra một ý tưởng.

Và thế là không chút chậm trễ, ông đã liên hệ với người làm gia chủ của nhà Greyfox thời bấy giờ. Phải biết được là, việc đó vốn không hề dễ dàng tí nào. Ông đã phải chạy chọt khắp nơi, rồi lại đợi hết ngày này qua tháng nọ mới có cơ hội được gặp ngài Dyne Greyfox- vị quý tộc với đẳng cấp cách một trời một vực với thân phận nông dân của ông. Tuy nhiên, ông ấy không lấy thế làm trở ngại, và ngài Dyne dường như cũng có ấn tượng vô cùng tốt với sự quyết tâm của người đàn ông tầm thường này, nên đã quyết định dành ra cho ông một vài phút đồng hồ.

Và cứ thế, một phút kéo dài thành nửa tiếng, bởi lẽ ngài Dyne xem chừng đã bị cuốn hút bởi đề xuất đó. Thế là là hai người đã đạt được sự hợp tác. Quý ông Greenery đó với tất cả sự hào hứng và phấn khởi, đem tin tốt này về cho ngôi làng. Đúng vậy, cả ngôi làng, bởi vì một mình ông thì không thể làm được gì cả. Nhưng ông cũng vô cùng khôn khéo. Ông không chia hết cho bọn họ, giữ lại những phần ngon nhất cho riêng mình. Bởi thế nên nhà Greenery mới phất lên được thành một gia tộc trung lưu như lúc bấy giờ, nếu không thì nó đã mang một cái tên khác rồi.

Ngài Dyne xem chừng vô cùng có hứng thú với người đàn ông này. Bởi thế mà ngài ta sẵn sàng cho ông ấy vay một số tiến lớn để trang bị những con khủng long cho riêng mình.

"Tam giác long thì sao?"- ông hỏi. (Triceratops - khủng long ba sừng)

"Ồ! Không không anh bạn của tôi. Công việc của anh thì cần những cái sừng dũng mãnh của tam giác long để làm gì? Thật là phí của. Nhà Wildhound cũng sẽ không vui khi nghe thấy tin này đâu."

Người nông dân Greenery đỏ mặt cúi gằm xuống. Ông ấy gãi gãi đầu, thú nhận rằng bản thân không có quá nhiều kinh nghiệm trong việc lựa chọn này lắm. Ông ấy có thể trồng lúa mì, dùng bò để cày cấy ruộng, thậm chí nếu các bà quả phụ nhờ vả khéo chút thì ông ấy sẽ kiêm thêm nghề thợ mộc luôn. Nhưng với một loài vật như khủng long thì chỉ sợ suốt phần đời còn lại, ông ấy cũng không có cơ hội được nhìn lấy một con.

"Thằn lằn mào gần thì sao? Nó cũng không quá tồi đâu. Tôi biết được một người có thể cung cấp cho tôi một số lượng lớn những con vật đáng yêu này. Không những khoẻ mà còn nhanh nhẹn nữa."

"Nhưng thưa ngài.... Nó quý giá quá! Sang trọng quá! Đắt đỏ quá! Tôi e là chúng tôi không thể trả...."

Ngài Dyne tiến tới, vỗ lên vai người nông dân, miệng cười nhoẻn lên:

"Anh Greenery à, anh là một người tài anh có biết không? Không phải gã nông dân nào cũng trình bày cho tôi được một cái kế hoạch vận chuyển hàng hoá như vậy đâu. Anh hiểu lợi thế vị trí địa lí của làng mình, biết cách sử dụng nó, tôi ngả mũ trước anh đó. Tôi thực sự muốn nhìn xem anh còn tiến xa được tới nhường nào, tôi thật lòng đó. Số tiền đó chỉ là một khoản đầu tư nhỏ mà thôi."

Ông nông dân Greenery chưa kịp mừng rỡ cảm ơn thì đã bị những lời tiếp theo của ngài Dyne chặn lại:

"Thế nhưng, ông cũng biết gia ngôn của nhà chúng tôi là gì rồi đúng không?"

Ông ta gật đầu. Mấy ngày chờ đợi, ông đã đi khắp nơi hỏi han tất cả mọi thứ mà người ta sẵn sàng kể cho ông nghe về nhà Greyfox. Ông hơi biết đọc, thế nên ông đã ghi chép hết tất cả và cố gắng nhét toàn bộ những gì cần thiết vào trong đầu.

" Đó là..... Một đồng cho một đồng. Tôi nói có đúng không?", ông đáp nhanh chóng rồi mỉm cười, như một đứa trẻ học thuộc bài trong lớp, chờ đợi được khen thưởng.

"Đúng vậy! Và vì lẽ đó, tôi không thể đem tiền mà ném cho bất cứ ai mà chúng ta thấy vừa mắt được. Tôi cũng muốn cho anh cái cơ hội này lắm, tôi thật lòng, nhưng ngựa của làng các anh thì quá yếu để chở hết được từng lô hàng mà chúng tôi yêu cầu. Và tiền tôi bỏ ra chính là tiền của gia tộc. Anh cũng hiểu ý tôi mà. Dù là cho vay đi chăng nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn những đối tác đáng tin tưởng nhất! Tôi không có quyền tự ý quyết định đâu, làm quý tộc cũng có nỗi khổ của riêng họ đó."

Ông ấy cúi gằm đầu xuống, mặt buồn thiu, rồi lại lấm lép hỏi:

"Không có cách nào hay sao?"

Ngài Dyne mỉm cười mừng rỡ:

"Có chứ bạn của tôi ơi, có! Ngài cũng biết khi ngài đi ăn mà quên đem tiền trả, ngài thường để lại con trâu hay đứa con trai tại quán để mình chạy về lấy tiền đó. Đó là cách để người ta tin tưởng ngài sẽ không ăn quỵt tiền luôn. Các chủ nợ sẵn sàng mở rộng hầu bao nếu ngài chứng minh cho họ thấy ngài đủ đáng tin."

"Tôi sẽ không làm thế! Cả làng chúng tôi chưa từng ăn quỵt bao giờ!"

"Tôi biết, bạn của tôi ơi! Nhưng mấy lão già thủ quỹ của nhà chúng tôi cần được chứng minh là có thể tin các người. Một vật đặt lại cho chúng tôi để làm tin, một vật thế chấp ấy. Chúng tôi cần một thứ như vậy để làm cầu nối niềm tin!"

"Nhưng chúng tôi có gì để cho các ngài làm tin cơ chứ!" ông nói, xoè hai tay ra như thể ông có thể thế chấp ngay bằng số tiền trong túi mình nếu có.

Chỉ chờ có thế, ngài Dyne rút một tờ giấy ra, chìa trước mặt của ông ấy:

"Một bản hợp đồng, được đóng dấu bởi Ngân hàng nhà Sawyer và chính Hoàng gia. Ngài có thể cầm về và nhờ một học giả trong làng đọc, rồi cùng bọn họ bàn bạc xem có nên kí hay không."

"Thế cái vật làm tin là cái gì vậy?", ông ấy hỏi trước một tiếng. Tờ giấy này được viết quá phức tạp và rườm rà đối với người như ông, nên ông cần hỏi để biết trước để mà có tinh thần đối phó.

"Chính là ngôi làng của các anh. Nhưng đừng lo lắng, đây chỉ là chút thủ tục rườm rà thôi. Dù sao thì đó là vật để LÀM TIN, chứ không phải là các anh cho không bọn tôi hay gì."

Ngài Dyne tiễn ông nông dân Greenery về bằng xe ngựa của chính mình. Rất hiển nhiên, đây là một vụ làm ăn có lời cho cả hai bên, với nhà Greyfox là bên có lợi hơn. Kế hoạch thất bại, họ đạt được một ngôi làng có vị trí địa lí thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hoá buôn bán sau này. Kế hoạch thành công, vậy thì số tiền đó cũng không mất đi cả, họ vẫn có được thêm một đồng minh hợp tác kiêm con nợ của mình. Đó chính là nhà Greyfox, một đồng cho một đồng.

Những gì diễn ra tiếp theo có thể lập tức đoán ra được ngay nếu nhìn vào hiện tại. Nhà Greenery trở thành một trong số những đối tượng hợp tác lâu năm của nhà Greyfox, và điều đó đưa vị thế của họ bay lên thành một gia tộc trung lưu có chút tiếng tăm. Tuy nhiên, để trở thành một gia tộc thượng lưu như nhà Greyfox là không thể nào.

Công việc vận chuyển hàng hoá ấy tuy giúp họ đạt được vị trí này, nhưng nó dường như cũng trở thành một bức tường vô hình, không cho họ tiến thêm một bước nào nữa. Những công việc làm ăn vẫn cứ diễn ra đều đặn trăm ngày như một. Có thể sẽ gặp khó khăn chút nếu trời mưa to bão lớn, nhưng bọn họ cũng chưa từng nhận quá nhiều sự tổn thất nào cả. Chục năm trôi qua rồi và sự phát triển của họ vẫn dậm chân tại chỗ, một gia tộc với công việc làm bê vác cho nhà Greyfox.

Cũng có người có ý định làm gì đó đổi mới. Họ dự tính sẽ thử nhập hàng về, rồi tự mình đi buôn bán. Nhưng một hai người thực hiện cũng chỉ như muối bỏ bể. Nếu muốn thực sự thay đổi, vậy thì sẽ cần sự đồng nhất của cả gia tộc Greenery. Thế nhưng đối với gia tộc, vứt bỏ tất cả những gì đã gây dựng để bắt đầu tìm kiếm một cơ hội mới như này, là quá sức ngu ngốc.

Ngươi không những từ bỏ việc hợp tác với nhà Greyfox, rồi thay vào đó lại trở thành đối thủ cạnh tranh của họ sao? Một gia tộc với hàng trăm năm được biết đến bằng công việc vận chuyển hàng, đi cạnh tranh buôn bán với một gia tộc thương mại mà dấu vết của họ đã khắc sâu sau hàng ngàn năm sao?

Vẫn có những người ủng hộ ý tưởng này, nhưng đối mặt với sự đối chất của các trưởng lão, với một tương lai thành công thì mịt mù mà trở ngại lại đầy rẫy như này, hiển nhiên họ cũng chỉ biết cúi đầu thở dài. Có lẽ như này vẫn tốt hơn. Dù sao thì người ta cũng bảo là, phải biết trân trọng những thứ mà mình đang có.

.....

Đã là là ngày thứ năm mà Ariel Greenery lên cơn sốt. Cô bé lúc đầu chỉ thấy trán mình hơi nóng mà thôi, vốn tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc là khỏi, nhưng đón chờ cô bé sau đó là những cơn đau khủng khiếp. Cô bé cảm thấy đầu mình bị chi chít những cây kim đâm, rồi cảm giác này cứ thế trở lên tệ đi qua từng ngày. Hôm sau là đau khắp mặt, rồi lan xuống ngực, xuống bụng, xuống khắp hai tay, rồi cuối cùng là xuống chân, một cơn đau phủ kín toàn cơ thể.

Cả người cô bé đỏ rực, mồ hôi đầm đìa, không kêu rên đau đớn thì cũng mở miệng nói mê sảng. Cô gần như không ngủ được chút nào trong suốt những ngày đó. Các vị bác sĩ đã cố đến để khám bệnh cho cô bé, nhưng tất cả đều rút ra một kết luận giống nhau: Cảm cúm.

Bố của cô bé kiêm gia chủ lúc đó- ngài Lasan Greenery, chỉ biết nổi đoá lên với những người bác sĩ với cái kết luận này. Có cơn cúm nào kinh khủng đến vậy? Con gái ông cứ như bị tra tấn từng giây từng phút, và tất cả những gì họ có thể làm là cho con bé uống thuốc và chờ đợi cho nó khá hơn?

Mẹ của cô bé- Sansa Greenery thì đã dốc lòng cầu nguyện cho con gái mình. Bà là một con người mộ đạo, điều đó là hiển nhiên. Chỉ là mọi người không biết là bà ấy đang tôn thờ vị nào trong tổng số 16 Cựu thần và 32 Tân thần. Có lẽ là tất cả 48 vị chăng? Phải chăng vì lẽ đó mà mấy ngày qua, các vị thần vẫn tranh cãi với nhau xem ai nên là người cứu chữa cho cô bé đó ?

Dù là thế, không biết vì lí do gì mà vào ngày thứ sáu, có thể là những phương thuốc đã phát huy tác dụng, cũng có thể là các vị thần đã thống nhất chọn ra được một người, cô bé đã hoàn toàn khỏi hẳn, khoẻ khoắn và tràn đầy sức sống như trước đây.

Ai cũng lấy đó làm mừng. Dù sao thì cô bé rất được lòng của tất cả mọi người. Tóc màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn ngây thơ, điệu cười khúc khích hồn nhiên, ai mà có thể xụ mặt với một bé gái như vậy được cơ chứ? Một chiếc khăn đỏ chấm bi được quấn quanh eo, thứ mà bà nội đã tặng cho cô bé hai năm trước khi bà ấy qua đời, chỉ khiến Ariel càng thêm nhí nhảnh hơn.

Một cô bé vốn phải vật lộn từng phút từng giây trên giường bệnh, bị những cơn đau thấu xương tra tấn suốt nhiều ngày liền, họ đã tưởng là cô không qua khỏi cơn nguy kịch này, thế nhưng cô vẫn khỏi, lại còn là khỏi hẳn. Vẫn hồn nhiên nhảy chân sáo và ca hát trên mảnh sân vườn rợp bóng. Cơn bạo bệnh đột ngột đến và đi như một ngọn gió. Nhiều người đặt ra nghi vấn, và những nghi vấn đó được giải đáp ngay tắp lự bằng kết luận đơn giản nhất mà họ có thể nghĩ ra được.

"Các vị thần đã cứu lấy con bé", một bên vừa chắp tay vừa nói.

"Sai bét. Ba mươi bảy đồng vàng tiền thuốc thang mới là thứ cứu lấy nó", bên kia đáp lại.

Dù có là kết luận nào đi chăng nữa, ta không thể chối cãi được một sự thật rằng Ariel đã khoẻ mạnh trở lại. Những di chứng sau căn bệnh có lẽ sẽ cho các vị bác sĩ có được thêm manh mối để biết được là rốt cuộc thứ gì đã hành hạ cô bé đó. Nhưng họ không thấy được con bé có bất cứ biểu hiện về một cơn đau thất thường nào. Một vết bầm kì lạ? Một cơn đau đột xuất? Một cảm giác bất thường trong cơ thể? Một sự khó chịu khó lí giải? Không gì cả. Họ như những thám tử phải phá án với không một manh mối trên tay.

À không! Vẫn có! Nhưng ta không biết được liệu nó có thể được coi là một manh mối hay không nữa. Đó là vào ba ngày trước, khi ngài Lasan đang thiu thiu ngủ bên bếp lửa, Ariel mới đột ngột chạy tới bên cha mình và hỏi:

"Ba ơi. Học sinh là gì ạ?"

Ông Lasan tuy vô cùng ngái ngủ, nhưng ông không lỡ từ chối đứa con gái đáng yêu tò mò của mình, nên chỉ đành kiên nhẫn trả lời:

"Là những con người đi học tại một toà lâu đài to lớn có tên là Học viện."

Con bé nghe xong mới tiếp tục hỏi:

"Tiểu thuyết là gì ạ?"

"Là một quyển sách được viết bởi một tác giả. Đa phần thì trong đó chỉ là những câu chuyện giả tưởng mà vị tác giả đó tự biên tự diễn ra, nhằm mục đích mua vui cho người đọc "

Con bé gật gù sau từng lời giải thích của cha minh trước khi cho ông ấy câu hỏi cuối cùng:

"Vậy isekai là gì thế ạ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net