Chương 2: Ariel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng quá đỉnh đầu báo hiệu trời đã về khuya. Tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ khiến cho những tán lá kêu xào xạc. Ariel nhỏ bé loắt choắt bước trở vào trong phòng ngủ của mình. Cô mặc trên người bộ đồ ngủ trắng xoá và mềm mại như bông, trang trí bằng những chiếc duy băng nhỏ nhắn, cùng với viền hoa uốn lượn như sóng nước nơi mép váy, thành ra cô bé trông càng đáng yêu hơn nữa.

Cô nhóc leo lên chiếc giường nằm ngay cạnh cửa sổ của mình. Bên ngoài cửa sổ có trồng những bông hoa với các màu tím, hồng, đỏ nhạt và xanh dương, được đặt trong một chiếc chậu gạch hình chữ nhật. Nằm ở trong, cô có thể thấy những cánh hoa lay nhẹ trước gió.

Trong khi đang mải mê ngắm hoa, một giọng nói đột nhiên cất lên, cắt đứt ánh nhìn mơ hồ của em bé.

"Tại sao em lại làm thế?"

Cô bé ngước nhìn lên trời, nhưng không có gì ở đó. Dĩ nhiên rồi, giọng nói đó không phát ra từ trên trần nhà, mà nó phát ra từ chính trong đầu cô bé.

Ariel vẫn nhớ y nguyên sau sáu ngày thống khổ vì bệnh tật đó, cô bé bỗng nhiên nghe được một giọng nói mà không ai khác phản ứng lại. Cho dù cô có bịt tai lại hay nghe hát đi chăng nữa, giọng nói đó vẫn cứ phát ra mà không dính chút tạp âm. Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, không lớn hơn cô nhóc là bao. Giọng nói đó vô cùng hoảng loạn, liên tục hét lên mấy lời như "Mình đang ở đâu? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra?", và điều đó khiến cho Ariel cảm thấy hoảng loạn không kém.

Cô nhóc cảm thấy đây ắt hẳn là một chiêu trò ma thuật từ những tay phù thủy đáng sợ mà cha hay kể. Thế là cô dự định tiết lộ chuyện này cho những người lớn. Cô biết họ có thể giải quyết vấn đề này một cách dễ dàng. Bởi vì họ là người lớn, cho nên không gì là họ không làm được.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, cô bé đã nghe được tiếng khóc nỉ non của cô gái đó. Sau vài tiếng đồng hồ chỉ có gào thét và nói ra những điều khó hiểu, giọng nói kì lạ đó bắt đầu khóc. Một tiếng khóc vô cùng thương tâm, khiến cho ai nghe thấy cũng phải vô thức sụt sùi. Một cô nhóc đa cảm như Ariel cũng không phải là ngoại lệ. Và rồi giọng nói đó bắt đầu gọi mẹ, từng tiếng kéo dài như cắt đứt ruột gan.

"Mẹ ơi .... con sợ lắm. Mẹ ơi!"

Giọng nói đó khóc, và Ariel cũng vô thức khóc theo. Dù chưa biết là chuyện gì đang diễn ra, nhưng một con người sợ hãi đến vậy không thể nào có ý đồ xấu được! Cô nhóc dường như có thể cảm nhận được sự hoảng loạn, bối rối, sợ hãi của giọng nói đó, như thể nó là một với chính cô. Và thế là lần đầu tiên sau hàng tiếng đồng hồ dày vò, Ariel chủ động lên tiếng an ủi:

"Chào bạn, giọng nói bí ẩn ơi. Bạn đừng khóc nữa nhé."

".....Em...... em có thể...... nghe thấy chị sao!", giọng nói đó ngừng tiếng sụt sịt lại, thay vào đó là một sự mừng rỡ mơ hồ.

"Dạ vâng ạ."

"Ôi, may quá! Vậy mà..... Chị cứ tưởng.... Mình sẽ mắc kẹt trong này mãi chứ!", giọng nói đó càng lúc càng phấn khởi. "Đây đúng là một giấc mơ tồi tệ. Em ơi, em có thể cho chị biết là rốt cuộc đây là đâu không? Tại sao chị lại ở đây? Làm thế nào để chị có thể về nhà?"

Ariel lắc đầu, mái tóc màu hạt dẻ của cô bé đung đưa qua lại khi cô bé làm thế:

"Em không biết làm sao chị đến đây được. Chị đang ở đâu thế?"

"Chị đang ở trong một không gian tối tăm. Xung quanh chả có bất cứ thứ gì cả. Chị chỉ thấy đúng một thứ là một quả cầu màu xanh dương lơ lửng mà thôi. À còn nữa! Chị cũng có thể thấy được những thứ mà em đang nhìn. Như thể chúng ta có chung đôi mắt vậy!"

Ariel sờ lên mặt mình rồi nói:

"Chả nhẽ chị đang ở trong người em sao? Nhưng làm thế nào vậy?"

"Chị không biết! Đó là điều mà chị vừa hỏi em mà!"

"Em không biết!", cô nhóc tiếp tục lắc đầu lia lịa.

Cả hai nhận ra đối phương không có một chút thông tin nào cả trước tình huống kì lạ này. Thế là thay vào đó, họ bắt đầu lại từ những hành động cơ bản nhất, tự giới thiệu chính mình. Ariel tự nhận bản thân là con gái của lãnh chúa Lasan, gia chủ gia tộc Greenery của Greenfarm. Giọng nói đó bảo rằng mình chưa từng nghe tới cái tên này. Chỉ khi cô nhóc nhắc tới đất nước Gondwana, giọng nói mới ồ lên:

"Gondwana ư? Sao nghe quen quá! Ariel này, cho chị hỏi chút, những gia tộc đứng đầu đất nước này tên là gì?"

Cô nhóc đặt tay lên trán, cố gắng đáp lại một cách tuần tự như thể đang đọc bài tập học thuộc lòng trên lớp:

"Nhà Frythor, nhà Whitefeather, nhà Greyfox, nhà Wildhound."

"Là nơi đó sao!", giọng nói đó lẩm bẩm. "Thế nhưng tại sao lại là mình chứ? Tại sao lại là nơi này? Tại sao chuyện này lại xảy ra?"

Hàng loạt nghi vấn được đặt ra, cho đến khi giọng nói đó nhận ra Ariel đang dùng ánh mắt ngờ nghệch để chờ đợi câu trả lời của mình.

"Xin tự giới thiệu, chị là Nguyễn Thị Ly, học sinh cấp ba, con gái của ..... bố Nguyễn Trung Đức, một nhân viên công chức. Em có thể gọi chị là Ly."

Ariel tỏ ra bối rối rõ ràng khi Ly tự giới thiệu tên mình. Cô bé trầm trồ:

"Đây là tên của chị sao? Chị Ly là người đến từ đâu vậy? Sao cách nói của chị nghe lạ vậy."

"Không phải đâu Ariel à, chị không đến từ một quốc gia nào cả. Chị đến từ một thế giới khác, từ một vũ trụ khác."

Ariel không hiểu tại sao lại có một vũ trụ khác. Các học sĩ vẫn hay dạy là vũ trụ ở bên ngoài chúng ta vô cùng bao la và vô tận. Nếu nó lớn đến như vậy rồi, thế thì chị Ly đến được đây kiểu gì chứ? Thật vô lí mà.

Đối đầu với những câu hỏi này, Ly cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua. Chính cô cũng đâu có muốn đến đây đâu, nhưng cuối cùng cô vẫn ở đây, thông qua một phép màu hay một lời nguyền bí ẩn nào đó. Biết đâu tất cả chỉ là một giấc mơ thì sao nhỉ?

Ly cố không để bản thân bị phân tâm, tiếp tục giải thích cho Ariel:

"Chị chỉ là một nữ sinh bình thường mà thôi, chị không sở hữu bất cứ quyền năng hay ma thuật nào cả. Một sự kiện huyền bí như này nằm ngoài tầm hiểu biết của thế giới bọn chị. Nhưng có một điều chắc chắn là, trước đây chị đã từng nghe kể về thế giới này của em rồi."

Những mảnh vỡ kí ức của cô dần hiện ra. Cô không nhớ được ngày cuối cùng trên thế giới, chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô tin tưởng rằng việc chắp nối những mảnh ghép này sẽ tạo thành một bức tranh kí ức hoàn chỉnh. Có lẽ nó sẽ cho cô đáp án? Có thể nó sẽ để lại còn nhiều câu hỏi hơn trước? Không ai biết được.

"Ở thế giới của bọn chị có một quyển tiểu thuyết, tên nó là Vương triều bạo chúa. Đó là một cuốn tiểu thuyết bạo lực, máu me và tràn đầy thù hận, kể về sự tranh giành ngôi báu giữa năm đại gia tộc. Và đất nước trong cuốn tiểu thuyết đó vô tình lại trùng tên với đất nước của em, Gondwana."

Giọng nói của Ly đột ngột đó trở lên nghiêm trọng, cô nhấn mạnh từng chữ mình nói ra:

"Chị nghĩ là mình đã bị isekai vào chính cuốn tiểu thuyết đó."

.....

"Tại sao em lại hỏi cha!", giọng nói của Ly đầy sự chất vấn, xem ra cô ấy rất bực bội trước hành động tự ý của Ariel.

"Nhưng.... Chị nói mấy cái khó hiểu quá. Cha em rất thông minh! Cha có thể giải đáp mấy cái đấy ngay lập tức". Ariel cúi đầu hối lỗi, những ngón tay nhỏ bé của cô đùa nghịch lẫn nhau.

"Nghe này.... Từ giờ về sau, chuyện chị đang ở trong cơ thể em phải được giữ bí mật tuyệt đối! Ít nhất là cho tới khi chị làm chủ được tình hình", Ly nói, đầy nghiêm trọng. Rồi giọng cô ấy lập tức dịu đi:

"Chị biết việc này rất phiền phức cho em, nhưng chị cũng không biết cách nào khác. Chị rất muốn về nhà. Thế nên chị chỉ xin em...."

Ariel có thể cảm thấy sự bất lực từ Ly. Cô bé còn nhỏ, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được cái cảm giác bị tách ra khỏi gia đình, bị đưa đến một nơi xa lạ và mắc kẹt trong cơ thể người khác nó tồi tệ đến mức nào. Cô bé nghĩ đến việc mình bị đưa ra khỏi nhà Greenery, chắc lúc đó mình cũng sẽ hoảng loạn, sẽ khóc nhiều lắm nhỉ? Càng nghĩ cô bé càng thấy chị Ly đáng thương như nào.

Ariel cố an ủi đối phương. Cô bé nói bản thân không thấy việc đó bất tiện tẹo nào. Thậm chí cô bé còn thấy vui khi mình có thêm một người bạn nữa, mặc dù tình huống có hơi chút kì cục.

Hai người họ sau đó đã trò chuyện thâu đêm. Chị Ly mặc dù nói toàn mấy thứ khó hiểu như lướt mạng xã hội, xem tíc tóc, đọc tiểu thuyết mạng, nhưng cũng có một số thứ mà cô bé có thể tìm thấy đề tài chung. Tỉ như việc chị Ly nói rằng mình thích chơi với mèo như thế nào. Ariel cũng tán đồng và cho rằng đó là một trong những loài vật đáng yêu nhất trần đời. Cô bé thích được vuốt ve và nô đùa với chúng, nhưng không cẩn thận là sẽ bị chúng cào ngay. Ariel sau đó mới kể lại việc ngày xưa cô đã bị mèo cào khắp hai tay như nào.

Hai người họ nói hết chuyện thú cưng đến chuyện quà bánh, về những chiếc bánh táo, bánh kem phô mai, bánh sinh nhật nhiều tầng, rồi đến những chiếc váy, chiếc giày, cho đến khi Ariel ngủ thiếp đi. Và rồi thật may mắn, Ly không phải lủi thủi một mình trong cái không gian tối tăm chờ đợi Ariel tỉnh giấc, bởi không lâu sau khi cô bé say giấc, Ly cũng bắt đầu thiu thiu ngái ngủ theo.

Tại bên kia cánh cửa sổ, một cơn gió lạnh lùng vô tình thổi qua, tàn phá vườn hoa, quấn theo những nụ hoa, những cánh hoa tan nát bay theo gió, chỉ còn độc lại trơ trụi một cành hoa còn chưa nhú.

............................

P/s: có thể mọi người đã biết rồi, nhưng Isekai là cách dùng sai cho từ "chuyển sinh" hay "trùng sinh", và nó vốn cũng không phải là một động từ, mà là một danh từ. Isekai vốn có nghĩa là "thế giới khác", cho nên cách nói như trên là hoàn toàn sai.

Vậy thì tại sao Ly vẫn nói như vậy? Đơn giản là bởi vì cô ấy hiểu sai cách dùng của nó như số đông những người khác, chỉ có vậy mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net