Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Choi Woo Dong bỗng dưng 'bay hơi' . Không gọi điện, cũng không đến tìm cô như mọi ngày. Khi mà cô chủ động gọi điện thoại cho cậu ta, cậu cũng ấy a ấp úng không nói rõ, chỉ bảo là mình hơi bận.

Mỗi người đều cần có không gian riêng, mà cô cũng không phải dạng thích bám dính, nên mấy hôm tết Nguyên Đán được nghỉ, cô đều ở lại bên cạnh mấy người bạn cùng phòng.

Mọi người cùng nhau chơi đánh bài.

Vì Hyomin không muốn chơi cùng Naeun, nên cô và Naeun thành 'đồng bọn' nhưng hai người phối hợp với nhau chẳng đâu vào đâu.

"Ha, lại thắng!" - Hyomin và IU hưng phấn.

"Tại Jiyeon hết đó! Rõ ràng là cậu ấy nghĩ cách đánh mà, chơi bài tệ quá!" - Naeun oán trách.

"Sao không nói cậu ngực to não phẳng, làm liên lụy tới Jiyeon đi!"
- Hyomin bất mãn.

"Hừ cái đồ đàn ông kia, bớt ghen tị với tớ đi! Người ngực to có phải mình tớ đâu !?" - Naeun lên giọng khiêu khích.

Hai người như sắp cãi nhau đến nơi.

Bỗng, điện thoại của Naeun vang lên, giọng cô nàng lập tức chuyển thành nũng nịu, yểu điệu vô cùng:
"Alo, em nghe..."

Ba người các cô đều tỏ ra
KHÔNG -THỂ-CHỊU-ĐỰNG- NỔI.

"Bạn trai tớ hẹn đi chơi, các cô nàng trạch nữ (1), bye bye nha!" Naeun bỏ điện thoại xuống, kiêu ngạo nói.

(1): chỉ những cô nàng suốt ngày ở trong nhà, ít giao du kết bạn.

"Bạn trai! Kim Taehyung hả!?" - Hyomin cười nửa miệng.

"Xì, không thèm cái loại nhỏ mọn đó!"

"Đi đây, bye!" - Naeun thay váy xong, sập cửa bỏ đi.

"Jiyeon, cậu đờ đẫn gì đấy?" - IU đẩy cô.

"Tớ đang nghĩ, Naeun thật sự không hẹn hò với Kim Taehyung  sao?" - cô hoàn hồn, đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận chuyện mình đã vu oan cho 'người tốt'.

"Cậu không biết gì sao, Jiyeon? " - Hyomin bất ngờ.

"Biết gì chứ?" - Jiyeon sửng sốt.

" Cha Hyun Suk và Kim Taehyung là bạn cùng phòng, mà Naeun lại là người yêu của Hyun Suk.

Hai người họ ở cùng phòng, tất nhiên sẽ không tránh khỏi có những lúc thay đồ nhìn thấy cơ thể của nhau.

Nên việc Naeun biết được sau lưng Kim Taehyung có xăm hình Thanh Long, tất nhiên là do Hyun Suk tiết lộ rồi!" - Hyomin uống gần hết một cốc nước sau khi giải thích cho Jiyeon biết.

"Là sự thật sao? Vậy tớ có lên đi xin lỗi Kim Taehyung không?" - Jiyeon tỏ ra đang đấu tranh tâm lý.

"Cậu khờ quá, người ta có quan tâm đến cậu không? Cậu không thấy thái độ mấy hôm nay của cậu ta với cậu à? Cứ như mũi hếch lên trời ý!" - IU chỉ tay vào đầu cô.

Nhưng, cô vẫn cảm thấy bất an.

Tục ngữ nói đúng, thà phá hủy mười ngôi đền, cũng không nên phá tình cảm.

"Tớ nhất định sẽ gặp báo ứng!" - cô ôm đầu khổ sở.

Thực tế thì cô đã gặp báo ứng rồi, mất ngày nay lương tâm cô bất an đến độ đứng ngồi không yên.

"Giữa người với người cần duyên phận, chuyện này cũng là do Kim Taehyung và bạn gái cậu ta tình cảm không đủ sâu, cậu không cần tự trách!" - ngay cả Hyomin cũng nói như vậy.

"Đúng thế, cậu còn nhiều thời gian như vậy thì đi mua đồ ăn khuya cho bọn mình còn hơn!" - IU ôm bụng nói.

Chỉ một câu nói thôi mà khiến cả ba cùng reo bụng.

Trong tình huống này cô không có cơ hội để từ chối.

"Được thôi!" - vì khá gần lên cô cũng không chần chừ gì nhiều.

---

Trên đường về, vì tay xách khá nhiều đồ ăn nên cô chọn đi đường tắt.

Đường tắt đi về trường là một con hẻm nhỏ.

Đi được một đoạn, Jiyeon  mới chợt nhớ ra trong con hẻm nhỏ này, gần đây bọn lưu manh đang hoạt động.

Cô vội vàng định đi đường khác.

Chợt, có một người hoảng loạn lao ra từ trong hẻm nhỏ và đụng  vào người cô.

Đồ ăn cô xách trong tay bị đụng văng tung tóe.

Người đó không xin lỗi cô, mà bỏ chạy đi một khoảng xa, cô cúi xuống nhặt coca và đồ ăn lên.

Bỗng.

"Cứu với..." - trong hẻm vẳng ra tiếng kêu cứu, nhưng lập tức bị bịt miệng, tắt dần.

Cô ngẩn người.

Ban nãy người đụng vào cô không phải là Cha Hyun Suk sao??

Jiyeon  lấy lại ý thức, từ từ đi sâu vào con hẻm nhỏ, nơi phát ra tiếng kêu cứu lúc nãy.

Cô tìm một chỗ trốn thích hợp, cẩn thận thò đầu ra.

Jiyeon rùng mình, mở to mắt.

Người con gái trong đó, không phải là Naeun sao?

Jiyeon nắm chặt túi đựng đồ ăn trong tay. Cô biết, cho dù bây giờ cô lao vào đó cũng vô dụng.

Một, hai, ba, bốn, năm, tổng cộng có năm tên.

Cô vội vàng chạy ra đầu hẻm, hoảng loạn sờ túi mình.

Nhưng, lúc đi cô không hề mang điện thoại theo.

Trên đường chẳng mấy ai, chợt có một bóng dáng lạnh lùng vừa đi qua, cô vội vàng chụp lấy tay áo người đó,

"Bạn ơi, bạn ơi! Xin bạn, làm ơn, làm ơn.... mau...mau báo cảnh sát giúp tôi!"

Bóng dáng đó dửng dưng quay lại.

Nhìn rõ người đó, tim cô thắt lại.

Kim Taehyung!

***

Taehyung mấy ngày nay không vui.

Cậu và A Rang quen nhau từ nhỏ, gần như trưởng thành cùng nhau, nhưng cậu không ngờ, một câu hạ nhục vu vơ từ miệng đối phương, mà cô lại định tội cậu ngay.

Cậu không muốn giải thích, không hề muốn, tùy cô, muốn chia tay thì chia tay !

Hơn nữa, cậu rất không thích câu nói của A Rang: " Taehyung ghét nhất dạng phụ nữ ngực to không não như các người".

Cậu rất chú trọng chuyện riêng tư, A Rang là một trong số cực ít biết hoàn cảnh gia đình cậu, nếu cô đã biết rõ cậu ghét nhất điều gì, loại phụ nữ như vậy cậu mãi mãi không đụng tới, tại sao còn nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ như vậy?!

Lẽ nào, trông cậu giống người cha ruột vô cùng háo sắc kia?!

Cậu chuẩn bị mua vài lon bia về uống, làm dịu lại cảm xúc, ai ngờ trên đường ra cửa hàng tiện lợi,  đã bị người ta cuống quút túm áo.

"Bạn ơi, bạn ơi! Xin bạn, làm ơn...làm ơn...mau báo cảnh sát giúp tôi!"

Cậu quay lại nhìn.

"Đồ bắt cá..." - cái cô Park Jiyeon nhiều chuyện kia kêu lên.

Kim Taehyung lùi ra một bước, không để cô chạm vào cánh tay cậu.

Jiyeon lập tức định thần, vội vàng sửa lại, nài nỉ:

"Bạn Bạch ơi, cầu xin bạn, cho mình mượn điện thoại một chút, sắp có án mạng rồi!"

Bây giờ ân oán gì đó đều dẹp hết sang một bên!

Thấy cô tỏ ra gấp gáp, không giống như đang diễn kịch, Kim Taehyung lấy điện thoại ra.

Jiyeon gọi ngay cho cảnh sát, nói rõ địa điểm và tình hình.

Kim Taehyung càng nghe cành nhíu mày.
Trung tâm trả lời, sẽ lập tức phái người tới hiện trường, chắc phải cần mười phút.

"Làm sao đây, làm sao đây!  Mười phút, đám người kia đủ làm rất nhiều chuyện rồi!" - Jiyeon trả điện thoại lại cho Taehyung, cuống quút như kiến bò trên người.

Không được! Liều vậy!

"Tiểu bảo, Tiểu bảo, mau xuất hiện! Nếu chị bị người ta đánh, em làm ma vào hù bọn chúng nhá!" - cô vừa chạy vừa cuống quýt gọi.

Cũng may, bây giờ là đêm tối.

"Em vốn là ma mà!" - Tiểu bảo hiện ra ở đầu con hẻm, rỏ ra không vui.

Được cứu rồi!!!

"Cảnh sát tới!" - Jiyeon to gan, hét lớn vào hẻm.

Trong hẻm, bọn lưu manh đang chuẩn bị ' hành sự ' ghe thấy thế liền hoảng hốt.

"Khốn thật, đứa nài báo cảnh sát?!" - một tên trong đám lưu manh lên tiếng.

Tiếng bước chân vội vàng chạy tới.

'Tiểu bảo, hay là em nhập vào chị đi! Biến chị thành Lý Tiểu Long, đánh chết chúng !" - cô cuống quýt, bắt đầu tháo bùa hộ thân ra.

Cô sợ chết, sợ chết lắm!

"Không vấn đề gì!" - Tiểu bảo đang chuẩn bị nhập vào.

A a a a a nóng quá! Nóng nóng nóng!

Tiểu bảo gần như bị bay ra, ra sức ép vào bức tường đối diện.

Kim Taehyung vừa dùng khăn tay lau điện thoại bị người ta mượn dùng, vừa tiến đến hỏi :

"Chuyện gì?"

Nếu có thể cậu chẳng muốn lo chuyện thiên hạ, nhưng cậu nghe thấy sự việc có vẻ rất nghiêm trọng.

Không cần Park Jiyeon nói nhiều, chỉ cần liếc nhìn, cậu đã thấy rõ tình tình hình trong hẻm.

"Thằng kia, mày báo cảnh sát hả? Khốn kiếp thật, muốn chết à?" - một tên lưu manh huơ nắm đấm lao tới.

"Kim Taehyung, cẩn thận!" - Jiyeon thót tim.

Thảm rồi, sắp có người bị đánh thành đầu heo rồi?

"Tiểu bảo, tiểu bảo!" - cô cuống quýt hét lên.

Nhưng 'thần hộ mệnh' mà cô tạm mượn, đang bị đẩy đến góc tường, mồ hôi như mưa.

Hu hu hu hu nóng nóng nóng! Đúng là ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng luyện đá mà!

"Tiểu bảo,..." - kỳ lạ quá...

"Soạt" - một tiếng, Tiểu bảo không chịu nổi được hơi nóng, nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường.

Tiêu rồi! Không biết cảnh sát đi tới đâu rồi, Kim Taehyung liệu có bị đánh chết không?

Phía sau la hét thảm thiết.

Tội nghiệp quá! Cô ôm mặt, vô cùng tiếc nuối vì quốc gia lại mất đi một đấng nhân tài.

"Còn ngẩn ra đó làm gì?" - một giọng nói bình thản như nước, bực dọc nhắc nhở cô, "Mau đỡ bạn cô dậy đi!"

Hả hả hả?

Cô đờ đẫn quay lại, chỉ thấy năm tên lưu manh nằm lăn lộn, kêu la thảm thiết.

Hả hả hả?

Kim Taehyung đang lấy khăn lau tay, vẻ mặt ghét bỏ cứ như chạm vài c** vậy!!

Không nghĩ nhiều, cô chạy vội lại đỡ Naeun nên.

" Jiyeon...huhu...." - được giải thoát, Naeun ôm cô khóc nấc lên,

"Tên khốn Cha Hyun Suk bỏ tớ lại..."

Đúng là đả kích lớn đối với cô nàng!

"Hu hu! Tớ đã cầu xin bọn chúng, nhưng bọn chúng không nghe, còn đánh tớ nữa... hu hu...Jiyeon ơi tớ sợ lắm...!"

"Được rồi, không sao nữa rồi, bọn chúng bây giờ không làm dám làm gì cậu nữa đâu! Đứng lên đi, tớ đưa cậu về!" - cô kéo Naeun lên.

Naeun đứng lên, nhưng chân nhũn ra, hai người ngã lăn ra đất, nhìn rất thê thảm.

"Á..." - eo của cô!

Jiyeon ôm eo, đau đớn không hét lên nổi.

Còn cái người ngồi trên người cô, lại tỏ ra đáng thương, đưa tay ai oán về phía trước,

"Bạn Kim đẹp trai, Kim đại hiệp, xin cậu, tốt bụng kéo mình dậy với!" - ban nãy cô nàng nhìn rất rõ, gần như một đấm đánh ngã một tên, thân thủ của Kim Taehyung vừa nhanh vừa mạnh mẽ, quá tuyệt!

Đỡ bọn họ dậy!

Kim Taehyung gần như phát ra giọng cười mũi khinh khỉnh.

"Hừ" - cậu nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net