Chap 3: Nếu còn duyên thì 10 năm cũng gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gái của nhà họ Hwang được gã đi chưa đầy 3 năm đã có con, họ mở tiệc thôi nôi cho đứa bé, thiệp mời gửi đến cho Jiyeon, cô đều chẳng để ý đến, lúc nào cũng nhờ Qri đi thay.

"Jiyeon, lần này con nhất định phải đi, lần này sẽ có rất nhiều người từ nhiều công ty khác nhau đến tham dự, con phải thay mặt ta đi tham dự lần này!" Đó là appa cô-Park Jigun, chỉ là thôi nôi của một đứa bé thôi mà sao nhất thiết phải đi chứ.

"Araso!" Cô trả lời

"Appa đừng lo, con sẽ đi với em ấy!" Anh cô - Park Jimin cầm ly cà phê bốc khói bước ra nói

"Hãy làm nhà họ Park hãnh diện!" Ông cười rồi rời đi, cô cũng chẳng mèn để ý đến bữa tiệc đó, chắc sẽ đến cho có rồi chuồn về thôi.

"Em đấy, cứ ở đó mà rong chơi đi" Jimin nói rồi đi lên lầu

Hôm đó cô chuẩn bị cùng Jimin đi dự, chỉ khoác một chiếc váy màu trắng, áo khoác ngoài màu đen thêm đôi guốc đen giản dị nhưng tôn lên vẻ đẹp như thiên thần của cô.

Khi cô đến thì khách chưa nhiều, cô cố ý đến sớm gặp mặt cho ra lẽ rồi sớm chuồn về, bọn người hầu không biết điều bảo cô đứng chờ vì bữa tiệc chưa bắt đầu, họ kêu Jiyeon ra vườn ngắm cảnh, do chán nên cô đi. Còn anh trai cô thì có vài việc nên biến đâu mất tiêu rồi.

Jiyeon rất công nhận là khu vườn rất rộng và đẹp, đi loanh quanh một hồi, cô cuối cùng bị lạc, thầm quyền rủa chủ khu vườn, hắn không biết cách nào làm cho thấy hết mọi lối đi sao chứ. Đi lòng vòng tìm lối ra thì gặp một cậu bé háu hỉnh đang ngồi nhổ cỏ hay hoa gì đấy, cậu bé trắng tươi, chừng 3-4 tuổi, hai má hồng hồng rất dễ thương.

"Cậu bé đang làm gì thế?" Jiyeon bèn đi tới hỏi

"Đang hái hoa." Cậu bé không ngẩn đầu lên, trả lời, thì ra là con của ai đó, thấy cái cách ngồi xổm nhìn chằm chằm cây hoa hồng tím của cậu thật dễ thương, cây hoa hồng tím, cao gần bằng Wonie, thân lại có gai, chắc là đang nghĩ cách xem hái bằng cách nào để hái mà không bị đâm.

Jiyeon thấy thế đành dùng tay ngắt cho cậu bé, rồi lấy một tấm giấy quấn thân cây hoa lại rồi đưa cho nó cầm, nó cảm kích nhìn Jiyeon, bỗng nhiên khựng lại, nhìn cô chằm chằm rồi hoé mắt đỏ lên, khoảnh khắc đó cô tự hỏi khuôn mặt cô có gì mà có thể khiến con nít khóc thế kia? Cô nhìn đáng sợ lắm sao?

Bỗng nhiên nó chạy đến ôm chân Jiyeon, khóc lên như xé gan xé thịt

"Omma, sao omma lại nỡ bỏ Wonie và appa..." Nó khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, Jiyeon bị nó doạ một phen hú hồn, lục lại kí ức xem mình có từng đẻ đứa bé nào không? Thì sau lưng vang lên một tiếng trầm "Yeon...nie?"

Wonie ngước mặt lên gọi một tiếng "appa"

Quay lại thì thấy một chàng trai trẻ. Chắc lớn hơn Jiyeon hai ba tuổi, nhưng rất đẹp trai, cao, tóc nâu cam dài, hơi rối, tóc mái che gần hết phần trán, khoác trên người bộ vest màu xám, cô cũng phải công nhận là rất bảnh.

Jiyeon thì không thể nào nhúc nhích được vì Wonie đang ôm chặt lấy chân cô, appa của Wonie tiến tới gần ta, khẽ gọi "Yeonie"

Hai tiếng "Yeonie" ấy chắc chắn gọi tôi

J-Hope nói tôi rất đãng trí, cô có rất nhiều tên khác nào là Jiji, Dino,... nhưng chưa hề có ai gọi cô là Yeonie bao giờ.

Bèn lùi về sau một bước cười gượng

"E rằng anh đã nhận nhầm người, tôi đây không phải Yeonie mà anh nói" cô cười mỉm

"Omma.....sao omma lại nói vậy?" Wonie đang ôm chân tôi ngước mặt lên hỏi

"Chắc là tôi nhận lầm người, xin lỗi vì mạo phạm" Hắn nói rồi nắm tay Wonie

Nhìn thấy logo gài trên túi áo hắn, thì ra đến từ nhà họ Kim-Kim Taehyung, người mà Jiyeon sẽ phải thành hôn sau này....., Wonie gọi cô là mẹ nó cũng không sao, sau này cô cũng sẽ thành mẹ nghẻ của nó

"Đừng khách sáo" Jiyeon nói, hắn nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng đó, rồi khuất sau ngã rẽ. Nhưng nhanh chóng hối hận vì thả cha con họ đi, ai sẽ dẫn cô ra khỏi khu vườn chết tiệt này?

Jiyeon vội vàng đuổi theo nhưng một bóng người cũng chẳng thấy đâu, sao họ đi nhanh vậy chứ.

Đi tới đi lui chỗ cha con Wonie vừa biến mất, ngó trái ngó phải, thấy một bóng người cao cao đi tới đang đi tới, tôi mừng khôn xiết, chạy đi nhanh tới đó

"Này, cô là ai? Tại sao lại vào đây?" Người vừa bước tới là một tên canh giữ cổng, hắn nói chuyện với tôi như tội phạm khiến tôi vô cùng khó chịu

"Tôi đây chức trách không cao, đi dạo quanh khu vườn bỗng bị lạc không biết đường ra" Jiyeon nói, hắn bỗng nhìn chằm chằm dưới chân cô, thấy vậy jiyeon nhìn theo, đơ ra khi thấy Wonie đang ôm lấy chân cô lúc nào không hay.

"Sao omma nói chức trách không cao? Omma là giám đốc cơ mà!!" Wonie trưng đôi mắt to tròn nhìn tôi

"Wonie? Sao vẫn còn ở đây?" Cô hỏi, thằng bé chỉ nhìn ra góc cây phía sau, Jiyeon cũng nhìn theo, sau góc cây, Taehyung bước ra, mỉm cười. Dù chỉ là cười nhếch nhưng đủ khiến Jiyeon ngơ ngẩn ( mê trai )

"Taehyung không biết cô nương đây là Jiyeon của nhà họ Park!"

Jiyeon nổi da gà với hai tiếng 'cô nương' ấy.

Tên canh giữ cửa hay vườn gì đó đứng kế bên tím tái mặt, biết đã mạo phạm đến nhà họ Park cô nên cuối đầu lễ phép

"Tôi không biết hai người đây là chủ tịch Kim Taehyung và Park Jiyeon, xin thứ lỗi vì tội chậm hiểu"

"Không sao, anh có thể đi" Taehyung nói, hắn rời đi, bây giờ còn lại mình Jiyeon, Wonie và Taehyung

"Sao hai người còn ở đây?" Cô hỏi

"Appa nói omma đang đuổi theo chúng con nên rẽ vào phía sau cây kia....omma, có phải mama vì không nỡ rời xa Wonie và cha nên đuổi theo, muốn cùng Wonie và appa về nhà đúng không?" Wonie hỏi

Jiyeon đang định lắc đầu thì appa Wonie đứng kế bên nói chắc như đinh đóng cột

"Đúng là omma không nỡ rời xa Wonie", ánh mắt Wonie liền sáng lên

"Vậy chừng nào omma về nhà với con?" Nó hỏi

"Ngày mai sẽ quay về!" Taehyung đáp

Cô đơ ra khi nghe và thấy hai cha con hỏi nhau rồi tự trả lời

"Omma, lâu rồi omma không về nhà có phải cảm thấy rất vui không?" Wonie hỏi

Jiyeon cười khan mấy tiếng đáp "Rất vui" mặc dù chẳng hiểu cái mô tê gì

Nhưng nếu cùng hai người họ vào tham dự tiệc thì chắc chắn sẽ gây ồn ào, cách tốt nhất là chuồn "Có việc tôi phải đi trước, ngày mai sẽ đến thăm hai cha con nha!" Jiyeon nói rồi chuẩn bị chuồn đi thật lẹ

Mặt Wonie méo xẹo

"Em sợ nếu đi cùng anh và Wonie sẽ gây chú ý sao?" Taehyung cắt ngang, tự khi nào mà hắn dám đổi cách xưng hô rồi chứ?

"Aida, anh suy nghĩ thật thấu đáo!" Jiyeon cười gượng, hắn cũng cười tươi 'hình chữ nhật' rất có duyên, Jiyeon bị nụ cười đó làm cho mê mẩn, đến lúc tỉnh lại thì đã bị hắn kéo đi.

"Hoá ra em cũng biết chúng ta có hôn ước, vậy thì sợ gì chứ" Hắn nói, tay hắn nắm tay Jiyeon, tay hắn rất đẹp, thon dài, đẹp đẽ, nắm chặt lấy tay trái của cô còn tay kia nắm tay Wonie.

Cảm xúc trong lòng Jiyeon lẫn lộn, thanh niên ngày nay chỉ cần có hôn ước là đổi cách xưng hô và nắm tay liền như thế này sao? Cô thở dài

Hắn cứ thế nắm tay Jiyeon kéo vào nơi diễn ra tiệc mừng, tất cả những con mắt dồn vào Jiyeon khiến cô cảm thấy rất khó chịu.....may mà anh Jiyeon không có ở đây, anh ấy nhắn cô là có việc nên về sớm, đành nhờ Jiyeon....

.

.

.

.

Suốt buổi tiệc, Taehyung và Wonie luôn bắt Jiyeon đi theo họ, người ràng buộc cô nhất là Wonie, thằng bé cứ hễ cô nói sẽ không đi chung thì khóc ầm lên, cô không muốn lớn chuyện nên đành lòng theo ý nó muốn.

Cuối cùng Taehyung đưa tôi về được nhà, nhớ tới khuôn mặt của Wonie rơm rớm nước mắt khi từ biệt cô thực sự rất dễ thương, nghe nói omma của Wonie sau khi sinh đã nhảy sông Hyujin tự tử, cô tò mò muốn biết lý do tại sao, nhưng để tránh gây phiền hà cô không nên nhắc tới chuyện này trước mặt Taehyung.

Nằm suy nghĩ mông lung nên Jiyeon ngủ lúc nào không hay. Đến sáng, chực nhớ ra cô đã hứa với Wonie 9 giờ hôm nay sẽ sang nhà nó chơi, nhưng bây giờ đã hơn 10 giờ, Jiyeon gấp rút đi vscn rồi ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net