Chap 4: Chia rẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trước nhà họ Kim, cô cũng hơi ngạc nhiên, nhà họ cũng giàu thật, có khi còn hơn cả nhà Jiyeon, biệt thự rất to, rất rộng, cô đi vào trong, khu vườn có rất nhiều loại hoa nhưng loại thu hút Jiyeon nhất là một bụi hoa hồng tím ở một góc vườn, đây là lần đầu tiên cô thấy một bụi to như thế này, thật chói mắt.

"Omma, Omma tới rồi!!" Wonie từ đâu chạy tới ôm chân Jiyeon, cô ẵm nó lên, thơm vào má nó

"Hello Wonie" Nó mừng rỡ ôm Jiyeon, sau đó nó dẫn cô đi tham quan nhà, đi vào một căn phòng có treo rất nhiều hình, nhưng điều làm Jiyeon rất ngạc nhiên là một bức tranh to của một người phụ nữ và người phụ nữ đó không ai khác chính là cô, Jiyeon đơ ra một hồi, tại sao hình cô lại ở đây? Jiyeon muốn hỏi nhưng chưa chắc Wonie biết, đành phải hỏi Taehyung.

"Wonie appa con đâu?" Jiyeon hỏi

"Appa say mê người đẹp nên bỏ quên Wonie rồi!" Cậu bé phụng phịu

"Người đẹp? Say mê?" Jiyeon nhíu mày, nó liền dẫn cô ra khu vườn nhỏ phía sau nhà

Cô nhíu mày nhìn hai cái bóng đang ngồi đối diện nhau trên bàn nhỏ trong khu vườn kia, là Taehyung và một cô gái

"Đó là cô Suzy, cô ấy chỉ là cứu Wonie khi Wonie xém bị té xuống sông thôi, nhưng ngày nào cô ta cũng đến đây trò chuyện, thân thiết với appa, khiến Wonie rất bực bội." Cậu bé phồng má

Jiyeon cười khan hai tiếng, nhờ người ta mà mình được sống vậy mà lại ghét người ta, thằng bé này đôi lúc cũng khác người. Cô xoa đầu nó

"Sao omma thản nhiên quá vậy? Omma đã có người khác nên không cần Wonie và appa nữa đúng không?" Wonie nói nước mắt chảy như suối

"Không đâu, appa con là tâm hồn của ta, là sự sống của ta, là mọi thứ trên đời này của ta, con là đoá hoa quý nhất đời ta, làm sao ta nỡ bỏ được chứ!" Jiyeon hoảng quá liền ôm nó nói, không biết mình đang nói gì, nhưng lúc phát hiện ra đã không kịp nữa rồi, đúng là lỡ mồm long móng, Wonie nghe vậy liền cười tươi, hai dòng suối kia đã biến mất từ khi nào.

"Nếu Omma không vào chia uyên rẽ thuý thì appa sẽ bị cái cô Suzy đó bắt mất đấy!" Wonie nói

"Haha bắt mất?" Jiyeon buồn cười khi nghe nó nói hai từ đó, đúng là trẻ con mà

Rồi nó nắm tay cô đi vào nơi có Taehyung và cô gái Suzy kia, nó kêu cô ngồi xuống rồi nhảy vào lòng Jiyeon ngồi, Taehyung thấy cô và Wonie thì hơi nhíu mày, Suzy kia cũng ngạc nhiên....

"Appa, tại sao cha lại bỏ Wonie mà đi như vậy chứ?" Thằng bé hỏi

"Cô là...?" Suzy ấy lên tiếng hỏi, khỏi nói cũng biết cô ấy hỏi ai

"Đứa bé này gọi tôi là mẹ" Jiyeon đáp nhìn Wonie đang cười đắc chí, mắt Suzy đã to nay lại còn to hơn, đúng, cô ấy đang và đã ngạc nhiên sau câu nói của Jiyeon, quay sang nhìn Taehyung, anh đang nhíu mày nhìn Jiyeon....

"A, đến giờ em phải đi rồi, tạm biệt anh!" Suzy cúi người rồi quay đi

"Em đến đây hồi nào?" Taehyung nãy giờ im lặng cũng lên tiếng

"Đến nãy giờ rồi" Jiyeon cười đáp

"Chắc em cũng biết mình có hôn ước đúng không?" Taehyung cười hỏi, tôi gật đầu

"Nếu anh không muốn cuộc hôn nhân này thì không thể làm gì được, nếu sau khi cưới tôi, tôi sẽ để cho anh cưới thêm một người vợ khác nếu anh muốn, tôi sẽ không xen vào!" Jiyeon nói một hơi, đôi mắt Taehyung hắn bỗng trở nên lạnh lẽo nhìn tôi

"Sao omma lại nói vậy, omma không cần con với appa nữa sao? Vậy mà omma nói appa là tâm hồn của omma, là sự sống của omma, là mọi thứ trên đời này của omma, còn Wonie là đoá hoa quý nhất đời omma!!" Wonie nước mắt lăn dài, Jiyeon không kịp bịp miệng nó, nó phun một tràng khiến cô vô cùng ân hận....cô cười khan, liền đứng dậy

"A, tôi có việc phải đi, lần sau gặp!" Jiyeon nói rồi chuẩn bị tin thần chuồn khỏi đó

1...2....3....chuẩn bị.....xuất phá-

"Khoan đã!" Sau lưng cô tiếng Taehyung vang lên, cô chầm chậm quay người lại

"Anh là tâm hồn của em?" Taehyung hỏi, tiến tới Jiyeon, cô lùi một bước cười khan

"Là sự sống của em?" Hắn tiến thêm một bước nữa, nụ cười càng hé trên môi hắn,

"Là mọi thứ trên đời của em?" Hắn tiến một bước dài tới, Jiyeon bị dồn vào tường, chỉ cảm thấy hối hận

"Anh không biết anh quan trọng với em đến vậy đấy" Taehyung nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, hắn công nhận là có đôi mắt đen rất đẹp nhưng sâu trong đôi mắt đó có chứa một nỗi buồn mang mác.

"Appa, appa định làm gì vậy? Không được hôn omma, omma là của con!" Wonie chạy lại đẩy chân Tăhyung ra, rồi ôm chân Jiyeon, xua xua tay

Jiyeon cảm thấy biết ơn Wonie bao giờ hết.

Hôm đó, sau khi đi ăn và công viên cùng hai cha con ấy, Taehyung đưa Jiyeon về nhà, cứ nghĩ tới hắn là mặt cô đỏ lên, cứ thế sau khi cưới thì làm sao đây chứ?

Cả tuần nay Jiyeon bận bí tị, nào là giúp appa soạn vài bản thảo, gặp gỡ đối tác,.... Cô chưa muốn chết vì việc, nếu anh trai cô có ở đây thì tốt biết mấy...nhưng.....

--------------------Flash back-----------------

Sau khi mệt mỏi quay về, Jiyeon thấy hai bức thư để trên bàn phòng khách

Bức thứ nhất:

"Hello em gái,

Xin lỗi vì đi mà không nói trước, anh cùng vợ đang đi du lịch 3 tuần ở Đảo Junjia, mọi công việc ở công ty giao hết lại cho em. Nhớ ăn uống kĩ lưỡng nhé.

À mà đừng gọi anh, anh đổi số điện thoại rồi hí hí, tạm biệt em gái, chúc em làm việc tốt....anh thăng đây ^~^

Kí tên

Anh trai Park Jimin"

Tại sao không giết cô luôn đi? Trời ơi, ông anh trai vô dụng chết tiệt của cô nỡ bỏ cô lại mà đi chơi như thế sao chứ, chộp ngay cái điện thoại, điện 5-6 cuộc, và........hahaha........anh ấy tuyệt nhiên không bắt máy.

Tức đến ruột gan sôi hết lên. "Nhịn...nhịn...Jiyeon....mày phải nhịn...nuốt vào" cô vuốt vuốt ngực

Jiyeon cố trấn an mình trước khi bùng nổ. Từ từ mở chiếc lá thư thứ hai ra và...

"Hế lô con gái,

Appa và omma đang đi du lịch ở nước ngoài 4 tuần, mọi công việc giao lại cho con, làm cho tốt nhé, mấy người làm cũng nghỉ việc đi du lịch chung với bố mẹ rồi nên con tự lo nhé đừng quên ăn uống cho đầy đủ đấy. Bố mẹ thương con. Muah~~

Bái bai

Kí tên

Appa, Omma"

"Dạo này có tổ chức đi du lịch tập thể hả? Cứ thế kéo nhau đi hết là sao? Bọn họ xúm lại chơi tôi à, cách viết thư giống y như nhau thế là thế nào? Thương tôi mà bỏ tôi lại một mình rồi kéo nhau đi vui chơi hết vậy hã?" Cô tối sầm mặt, ngước mặt lên trời

"Tức.....tức.....tức, tức đến bóc khói." ( t/g: bà con ơi, dập cháy, cháy rồi *cầm xô nước**xèo* / Ji: cám ơn / t/g: nô quớ rì hề hề )

"Ôi trời ơi, đúng là tức chết mà. Nuốt...nuốt...cứ thế này tôi tổn thọ mất..." Cô vuốt vuốt ngực

-------------End flash back--------------

Vậy mà mấy ngày nay, hai cha con Wonie đã dọn qua nhà Jiyeon ở mà không được sự cho phép, ba mẹ cô gọi điện về thì bị tôi hét cho một trận. Cuối cùng họ nói cô sẽ sống chung với cái tên ôn dịch máu lạnh kia trong 4 tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net