[QUANG LÝ X READER]Cuộc đời nàng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những năm 1845, xã hội ngày càng phức tạp. Giặc ngoại xâm ở khắp nơi trên mảnh đất quê hương này. Bao nhiêu người đã ngã xuống vì chúng, chiến tranh trổi dậy lần nữa.Những người có thể cứu nguy cho đất nước này chỉ là đấng nam nhi, phụ nữ chỉ là giống loài chân yêu tay mềm và vô tích sự. Vì vậy, mọi thứ sẽ luôn chỉ trích và khinh miệt lại phụ nữa. Họ không có quyền tự do, đi học. Cuộc sống chẳng khác gì cầm tù khiến họ trở nên bế tắc nhưng trong hoàn cảnh như thế này, họ sẽ làm được gì chứ? Họ không thế chống trả và kháng cự lại chế độ trọng nam khinh nữ.Nhưng bạn thì khác, là một bậc nữ nhi nhưng không có nghĩa là bạn chịu khuất phục trước một ai.Bạn có lòng tự trọng của chính mình và một lòng hướng về dất nước. Điều đó khiến bạn sẵn sàng lao đầu vào mọi thứ, bất kể ngày đêm chỉ để bảo vệ đất nước thương yêu này.

Nam quốc sơn hà Nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

[Trích từ Nam Quốc Sơn Hà]

Bạn khắc những dòng thơ ấy lên thân cây rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Bạn nhìn về phía ngôi làng của mình. Nó đã bị phá hủy, chỉ còn lại là đống tro tàn và xác người chết. Mùi máu pha loãng trong không khí nhưng bạn vẫn ngửi thấy nó. Điều đó khiến máu bạn sôi sục. Bạn chỉ mong có thể giết chúng bằng chính đôi tay này. Bạn đắm chìm trong suy nghĩ và bắt đầu có cảm giác mệt lã người. Tiếng bước chân đi chậm rãi về phía bạn khiến bạn nâng cao cảnh giác mà thủ sẵn con dao nhọn trong tay. Bạn chỉa nó về nơi phát ra tiếng động, ánh mắt bạn sắc bén hơn bao giờ hết. Tiếng bước chân ngày càng đến gần phía bạn. Trước mắt bạn là một chàng trai điển trai với mái tóc màu xanh được búi gọn gàng ở phía sau. Nhưng bạn vẫn không buông lỏng cảnh giác, tay bạn ngày càng nắm chặt lấy con dao khi bạn di chuyển thật nhanh ra phía sau lưng anh ta. Bạn chĩa con dao vào cổ của anh ta khi anh ấy nhìn bạn với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Ánh mắt anh ấy không thể bắt kịp những chuyển động của bạn, điều này khiến anh ấy rất bất ngờ.

-Ngươi là ai?

-Ồ, ta là Quang Lý-người làng bên.

Thật à? Ngươi có gì làm bằng chứng không?

Bạn hỏi anh ta khi con dao ấy dí thẳng vào cổ anh ta khiến cổ anh ấy chảy máu. Anh ấy nhìn bạn khi bạn có thể cảm nhận được anh ta bình tĩnh đến cỡ nào.

-Dẫn ta đến làng của ngươi đi!!!

Bạn nói khi từ từ hạ con dao xuống khi bạn nắm chặt lấy tay anh ta. Bạn sợ anh ta sẽ chạy trốn. Nếu như anh ta là địch thì bạn sẽ có thông tin bổ ích từ miệng của anh ta nên bạn quyết định giữ tay anh ấy chặt hơn. Anh ta dẫn bạn đến ngôi làng kế bên làng của bạn. Mọi người ở đây rất thân thiện khi họ chào hỏi bạn và cả người đàn ông lạ mặt này. Họ có vẻ biết rất rõ về anh ta, kể cả sở thích văn chương của anh ấy. Bạn cảm thấy xấu hổ và mặt bạn đỏ bừng lên vì bắt nhầm người. Anh ấy dẫn bạn đến nhà của anh trong khi bạn vẫn nắm chặt lấy tay anh ta. Bạn cảm thấy thật xấu hổ và bạn bắt đầu trách móc bản thân. Có vẻ bạn không nên nghi ngờ người đàn ông này. Bạn cúi gầm mặt vì lo lắng và sợ rằng anh ta sẽ cười nhạo bạn như đám con trai khi biết bạn muốn bảo vệ mảnh đất này. Chúng cười nhạo bạn vì bạn là một nữa nhi và thời ấy họ chỉ đáng xách dép cho bọn đàn ông. Anh ấy dẫn bạn đến trước ngưỡng cửa nhà ấy khi anh ấy cười với bạn và nói:

-Chào mừng đến với nhà của ta, nàng tên gì?

-Y/N...

-Ồ, tên của nàng lạ thật! Nhân tiện, nếu như nàng đã quên thì ta xin nhắc nhắc lại, ta tên là Quang Lý. Rất vui được gặp nàng, một nữ nhi mạnh mẽ.

Anh ấy cười lớn khi anh ấy nói. Anh ấy có vẻ rất thích thú với ngôn từ của mình, điều này khiến anh ta nắm tay bạn chặt hơn như lời chào giữa những đấng nam nhi. Điều đó khiến bạn khá bất ngờ nhưng rồi lại cố gắng đáp trả anh ta. Bạn cúi đầu xuống thay cho cho lờ xin lổi của mình khi bạn từ từ buông tay anh ta. Anh ấy cười rồi lại vỗ tay lên vai bạn trong khi giúp bạn ngồi ngay cạnh cái ghế đối diện anh ta.

-Nữ nhi như nàng không nên đứng như vậy! Thật thất lễ cho ta và nàng cũng không cần cúi đầu xin lỗi ta đâu!! Đừng lễ nghi như vậy, ta ngại lắm!!!

Vậy sao? Ta xin lỗi...

-Không cần xin lỗi! Nàng chẳng có tội tình gì hết! Người như nàng khó mà bắt gặp lắm!!! Ta rất vinh dự khi gặp nàng, Y/N. Nàng là người làng bên đúng không?

-Đúng rồi!!

-Cha mẹ nàng đâu? Đừng nói với ta là...

Anh ấy nhỏ giọng, gần như không thể nghe rõ tiếng nói của anh ấy nhưng bạn biết anh ấy đang nói gì. Bạn gật đầu nhẹ như một lời đồng ý với anh ấy. Đúng vậy! Cha mẹ bạn đã chết dưới tay giặc, điều này khiến bạn hận thù chúng hơn. Nơi biết bao kỉ niệm, những người bạn và tất cả chỉ còn lại là đống tro tàn vương mùi máu. Nước mắt bạn lã chã rơi khi nghĩ đến tiếng hét thống khổ của cha mẹ mình. Anh ấy nhìn bạn rồi vỗ vai an ủi bạn. Bạn nhìn anh ta với đôi mắt đẫm lệ. BẠn ôm chặt lấy người đàn ông đây như một lờ giải thoát cho vẻ ngoài cứng rắn của bạn. Anh ấy sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bạn...

Hai tháng sau, mọi thứ thật tốt khi bạn dần quen với cuộc sống nơi đây. Mọi người thật thân thiện khiến bạn nhớ đến người làng mình. Nhưng bạn không còn buồn như trước, bạn gạt bỏ mọi thứ để bắt đầu lại cuộc sống của mình. Nhưng nỗi căm thù của bạn là một thứ gì đó không bao giờ phai, bạn vẫn chỉ chìm đắm trong thù hận nhưng không có nghĩa bạn sẽ như những ngày trước. Bạn đã bắt đầu giống như những người khác, bạn đã biế yêu khi ánh mắt của bạn hướng về phía người đàn ông đấy-Quang Lý. Bạn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi đến gần anh ấy, đó có phải cảm giác của tình yêu không?

Vào một buổi tối nọ, khi bạn đang tá túc ở nhà Quang Lý sau một ngày dài luyện tập. Tim bạn đập mạnh khiến bạn có cảm giác khó ngủ. Bạn lăn qua lăn lại khi cố chím vào giấc ngủ. Nhưng rồi tiếng động bên ngoài đầu làng là những gì chú ý đến. Bạn ngồi dậy khi cố gắng nghe kĩ xung quanh. Mắt bạn mở to khi bạn nhận ra những âm thanh quen thuộc. Kẻ thù của bạn đang đến gần...đến gần. Bạn chắc chắn và đứng dậy khi cầm sẵn thanh kiếm trong tay. Giết tận gốc!! Là những gì bạn nghĩ đến. Bạn đã sẵn sàng hi sinh khi chúng dám động chạm vào những người dân và người bạn bạn yêu...Bạn thua không?

Bạn lê cơ thể của mình đến bên cạnh giường của Wally sau một trận hỗn chiến. Bụng bạn bị rách và ruột của bạn lòi ra ngoài một chút. Sàn nhà dính đầy máu của bạn, mùi tanh của máu tràn ngập khắp căn phòng. Bạn đặt tay mình lên bụng của anh ấy khi bạn cảm nhận được hơi ấm từ bụng của anh ta. Trờ đã tờ mờ sáng khi dân làng dần phát hiện ra những cái xác ngoài đầu làng. Bạn dựa đầu bên cạnh bụng của anh ấy khi bạn cố gắng cảm nhận được những hơi ấm cuối cùng.

-N-nếu như..có kiếp sau, ta sẽ....mãi bên....c-chàng....

Bạn im lặng, im lặng mãi mãi...

_END_

Chap cho bạn@hanaki_vyvy


Xin thêm au để viết:)) 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net