Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin mời thí sinh tiếp theo, Reinhardt von Schwarz!

Reinhardt bước lên, tâm trí anh bây giờ đang bị chi phối bởi rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc.trong lòng cảm xúc thật lẫn lộn. Sẽ thật dễ dàng nếu được thi từ sớm thì đã rất khác, bởi vì lúc đó, bạn vẫn còn rất nhiều sự tự tin để dốc mình vào một bài kiểm tra mà bạn đã sẵn sang để làm ngay. Nhưng càng chờ lâu, bạn sẽ càng cảm thấy lo lắng hơn. Giống như một tử tù chờ đến ngày hành quyết vậy. Đặc biệt sau biến cố của Feder, tính mạng trở thành một nỗi lo còn lớn hơn cả bài thi kia.

Các học viên ở ngoài kia dường như cũng lo lắng, đến mức không ai nói lên một lời nào.

- Đề nghị thí sinh phối hợp cùng đội ngũ hỗ trợ sân bay kiểm tra an toàn kĩ lưỡng trước khi bắt đầu thi.

Sau vụ tai nạn kia, thay vì dự thi ngay, các yêu cầu về tính an toàn được thắt chặt và kiểm tra nghiêm ngặt hơn để đảm bảo an toàn cho các học viên. Đó là những điều bắt buộc phải làm. Không thể để những chiến binh trẻ phải hi sinh vô ích, khi cuộc chiến của họ còn chưa bắt đầu.

Mặc dù những điều này luôn được bộ phận mặt đất hỗ trợ từ trước nhưng theo những quy định mới được đề ra yêu cầu phi công chủ động kiểm tra và báo cáo lại cho chắc ăn.

Đầu tiên, dây cổ giày và thắt lưng phải được buộc đúng quy định. Không được quá chặt, sẽ ảnh hưởng đến việc hô hấp và điều khiển chân ga. Không được quá lỏng, sẽ khiến các thao tác chân sẽ không được chuẩn và ảnh hưởng đến tính liên kết của các hệ thống cứu sinh khác như áo phao và hệ thống dù cũng như đảm bảo yếu tố lịch sự về mặt phục trang của phi công khi có những cử động mạnh như nhảy dù chẳng hạn.

Kế đến là áo phao. Áo được buộc cùng với thắt lưng. Nếu chẳng may phải hạ cánh khẩn cấp xuống hồ lớn hoặc biển, phải đảm bảo rằng áo giúp phi công nổi được trên mặt nước. Kì thi này diễn ra trên đất liền, dù cần thiết nhưng nó cũng chẳng quan trọng lắm.

Reinhardt cầm chiếc còi trên ngực áo, thổi mạnh. Tiếng còi to và dõng dạc, thế là đạt yêu cầu. Nếu có sự cố gì, có thể dung còi để báo hiệu cấp cứu.

Ba lô dù, cái này khỏi phải bàn cãi. Khi rơi, bạn cần dù để sống sót. Vì dù không thể bung ra trên mặt đất để kiểm tra như các thiết bị khác được. Chỉ khi gặp nạn thật sự mới biết dù có tốt hay không.

Chậc, kệ! Reinzie tặc lưỡi cái, rồi bước lên máy bay. Người chứ có phải con thỏ đâu mà sợ lắm thế!

Bước vào buồng lái máy bay, Reinhardt lập tức cầm bộ đàm lên để báo cáo rằng trang phục và thiết bị cứu sinh cá nhân đề đạt yêu cầu với trạm kiểm soát, đồng thời để kiểm tra độ ổn định của đường truyền vô tuyến trên máy bay. Bảng đồng hồ máy bay có rất nhiều chỉ số. Nhưng chỉ 4 thứ là quan trọng cần quan tâm: Tốc độ, độ cao, lượng xăng và số đạn. Vì đang ở mặt đất, nên tốc độ và độ cao chỉ về 0. Đạn với xăng được nạp đầy đủ, hiện chưa phải lo lắng gì.

Dây an toàn được thắt lại chắc chắn. Reinhardt cầm lấy một đoạn dây thò ra, giật mạnh. Tất cả dây bung ra. Đạt yêu cầu. Phải đảm bảo thoát ra thật nhanh khi máy bay rơi. Đội mặt đất thắt lại dây lần nữa, chắc chắn như cũ.

Cuối cùng là cửa kính buồng lái. Nắp được đóng chặt lại. Reinhardt nắm chốt cửa, giật mạnh. Kính bung ra. Cũng như dây an toàn, khi cần nhảy mà kính không mở được, coi như chịu chết cùng máy bay rơi.

Kiểm tra xong xuôi mọi thứ, Reinhardt giơ nắm tay lên ra hiệu, dõng dạc hô:

- Kiểm tra an toàn đã xong. Xin phép được cất cánh!

- Đồng ý. Thí sinh chuẩn bị vào vị trí.

Các kỹ thuật viên mặt đất dọn dẹp khu vực xung quanh máy bay, tín hiệu viên ra cờ hiệu cho biết đường băng đã trống và sẵn sàng để cất cánh. Bên dưới hàng chờ, mọi người hồi hộp chờ đợi Reinhardt cất cánh bởi anh không chỉ là một trong những học viên tiêu biểu, anh còn là địch thủ của Arnold – người vừa phá vỡ kỷ lục của các khóa trước, đang chuẩn bị vào vị trí bay.

...

Chờ một hồi, máy bay vẫn im lìm. Liệu có chuyện gì xảy ra chăng?

- Đề nghị thí sinh vào vị trí, chuẩn bị cất cánh. – Giáo viên nhắc lại qua loa phát thanh.

Các kỹ thuật ngơ ngác nhìn nhau, lo lắng rằng họ đã bỏ sót điều gì trong khâu kiểm tra chăng? Có người cầm bộ dụng cụ toan chạy đến...

- Thưa giáo viên, cho em hỏi một điều này... Arnold cầm bộ đàm lên, đồng thời ra hiệu cho kỹ thuật viên kia rằng mọi thứ vẫn ổn.

...

Nút khởi động máy bay nó ở đâu thế ạ?

Bên kia bộ đàm Reinhardt có thể nghe thấy tiếng cười cùng các lời bình phẩm của các giáo viên dù chắc hẳn người nhận tin đã cố che đầu thu lại.

"Giời ạ, một học sinh hàng đầu mà lại không biết khởi động máy bay thế nào à?"

"Cậu ta mới viết đơn chuyển từ đơn vị oanh tạc cơ hay gì đó sang hay sao mà hỏi câu buồn cười thế? Tôi sặc cả cà phê rồi này!"
"Chắc sự cố ban nãy khiến cậu ta hơi hoang mang đấy mà, thôi thì cứ đặc cách lần này cho cậu ta nhỉ, chứ bỏ mất một nhân tài chỉ vì cái này thì nó...thành trò hề cho các binh chủng khác mất."

Một khoảng yên lặng ngắn đến từ phía đài kiểm soát, Reinhardt vẫn giữ bộ đàm chờ hồi đáp dù anh cảm thấy đang rất khó xử trước cái tình huống oái ăm này.

- Nút nằm phía dưới, góc bên trái.

- Nút màu đỏ ấy ạ?

- Đúng rồi. Chúng tôi biết sự cố vừa rồi phần nào ảnh hưởng đến cậu nên cậu mới được đặc cách đấy. Bình tĩnh vững tay lái mà thi nhé cậu trai trẻ.

- Em cảm ơn ạ.

Và Reinhardt khởi động được máy bay. Anh thở phào nhẹ nhõm, "Mấy lão trên kia trông khó chịu thế mà cũng tâm lý phết nhỉ". Reinzie tăng ga, đưa máy bay từ từ vào vị trí xuất phát. Anh xử lý tình huống vừa rồi khá gọn, nên ngoài bộ phận khảo thí ra không một ai biết được anh vừa có một quả đãng trí nực cười thế nào.

"Không thể để Arnold biết được. Hắn sẽ châm chọc mình đến già mất. "

Chiếc máy bay Bf-109 sơn mới dừng trước vạch xuất phát. Động cơ chạy êm và đều. Nhưng Reinhardt vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

- Dạ thưa, em có một yêu cầu nhỏ ạ?

- Cậu được phép trình bày

Các giám thị xì xào với nhau một chút

- Chúng tôi cho phép nối máy với loa phát thanh, là một học viên tiêu biểu có thể em sẽ vực dậy được tinh thần của mọi người đấy.

Một lúc sau, bắt đầu có tiếng rè trên loa phát thanh – bộ đàm của máy bay đã được nối.

Reinhardt bật nắp buồng lái, đứng nghiêm, quay mặt về phía các thí sinh khác. Anh giơ tay lên chào, tay kia nắm chặt bộ đàm.Với một giọng nói mãnh mẽ và đầy tự hào:

- "TẤT CẢ VÌ VINH QUANG CỦA GERMANIA!".

Gần như ngay lập tức, một tràng pháo tay giòn giã đến từ cả các học viên lẫn các lực lượng thường trực tại sân bay phá tan bầu không khí nặng nề và mang lại sức sống cho toàn bộ phi trường.

Phái dưới bắt đầu nhộn nhạo lên.

- Reinhardt, người anh em, cố lên!

- Cố lên Reinhardt, vượt mặt tay Arnold kia đi nào.

- Mày phải thắng đấy nhé! Ai đó sẽ phải mặc đồ chú hề đi khắp ký túc rồi đấy!

Trong phút chốc, khí thế của mọi người đều trở lại như khi mới bắt đầu. Tất cả đều hô to, cổ vũ cho Reinhardt, thí sinh hàng top của khóa bay 56.

- Tao sẽ thắng, chúng mày cứ đợi đấy! – Reinhardt hét to.

Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên gương mặt anh, hẳn rằng những người đứng trên đài quan sát hẳn rất hài lòng về anh. Và Reinhardt tự đóng nắp buồng lái lại. Anh đã sẵn sàng.

Chiếc máy bay rồ ga, lao vút đi trên đường băng, rồi tung cánh bay đầy kiêu hãnh. Reinhardt, anh nhất định sẽ chiến thắng trở về.

Bỗng anh cảm thấy một nỗi buồn man mác không thể diễn tả. Không thể kể nỗi buồn này ra lúc này được, đời anh sẽ đi tong vì nó.

.

.

.

Anh buồn ị.

*****


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net