Em hứa sẽ hạnh phúc, nhất định em phải hạnh phúc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 2 tháng quay TheFace, thế là cả ekip phải chào tạm biệt với cái không khí nắng vàng biển xanh ngập tràn ở Nha Trang. Khép lại những ngày vui vẻ, những lần tranh cãi, và những giọt nước mắt. Thế là Hồ Ngọc Hà, Phạm Hương và Lan Khuê, ba vị huấn luyện viên thông minh, xinh đẹp, tài năng ngoài ra không thể thiếu một yếu tố cuốn hút nhất chính là đôi chân dài của họ, lại quay về với gia đình sau những ngày xa nhà, quay về với cái vẻ lộng lẫy kiêu sa của Sài Gòn hoa lệ, và đặc biệt với Phạm Hương và Lan Khuê, hai con người mà bên trong thế giới nội tâm của bản thân chẳng biết từ lúc nào đã hiện hữu bóng hình của đối phương còn là quay về với cuộc sống không nhau. Còn đâu những lời chào buổi sáng chị dành cho em, còn đâu những buổi tối em là người chúc chị ngủ ngon, rồi nào là những đêm thức trắng tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe những chuyện không đầu không cuối. Đúng là thời gian chẳng đợi một ai cả, nó trôi đi nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta không ngờ tới và đối với những người đang chìm đắm trong hạnh phúc "ngắn hạn" thì nó còn là trôi đi một cách thật tàn nhẫn! Những ngày ấy, nay còn đâu...

Ngày cuối cùng ở nơi này, trong căn phòng chung của Phạm Hương và Lan Khuê im lặng đến lạ, bất quá chỉ là những tiếng động của đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn vào vali, dù là còn vô số chuyện muốn nói với đối phương nhưng dường như chữ vừa mới chạy ra đến cửa miệng đã quay ngược vào trong. Những kỉ niệm từng ngày qua cứ ồ ạt đua nhau chạy về, sắc nét, chân thật tưởng chừng như chỉ cần dang tay ra là có thể chạm được. Họ cứ thế, chẳng ai nói gì với ai. Biết nói gì đây khi sắp phải xa nhau, biết nói gì đây khi chẳng là gì của nhau, biết nói gì đây...

"Thời gian như nước sông trôi qua cầu
Để cành hoa úa màu
Thời gian như nước sông trôi qua cầu
Để người thương mất nhau" - Hamlet Trương.

"Tạm biệt"

"Tạm biệt" - Cả hai chỉ nói với nhau vỏn vẹn 2 từ ấy trước khi bước chân ra khỏi căn phòng thân quen này, và bước chân ra khỏi những ngày vui buồn đã từng có. Tạm biệt luôn là từ buồn nhất!

Đôi lúc, chúng ta chọn cách im lặng không phải vì chúng ta không còn gì để nói với nhau, mà là có quá nhiều chuyện để nói nhưng không biết phải nên nói như thế nào!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kể từ cái ngày Phạm Hương và Lan Khuê thốt lên 2 từ buồn nhất ấy, ngoại trừ thời gian làm việc ra những lúc rảnh họ lại nghĩ về nhau. Thi thoảng lại được gặp nhau ở những buổi lễ, event, cười nhạt khi có vô tình hoặc cũng có thể là cố ý chạm mặt nhau. Không biết từ bao giờ, cả hai tự tạo cho mình phòng tuyến riêng và cứ ngỡ là sẽ không ai có thể phá vỡ được nó!

Hôm nay không có lịch làm việc nên Phạm Hương có một ngày rảnh rỗi. Dạo gần đây, vào những ngày thảnh thơi như thế này, cô lại tự giam mình trong nhà, đối diện với bốn bức tường. Chẳng buồn đi đâu, làm gì, hay là như trước kia hẹn hò với bạn bè vui chơi cho trọn một ngày nghỉ. Tự hỏi sao bây giờ lại đơn điệu, và tẻ nhạt như thế này?

Tối đó, Phạm Hương tự dưng lại muốn ra đường. Chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans giản dị, săm soi mình trong gương hồi lâu rồi tự nói với bản thân: "Ai mà đẹp trai thế này?". Câu nói vừa được thốt rồi tự mình bật cười.

Không biết nên đi đâu, Phạm Hương cứ cho xe chạy lang thang ngoài đường phố chẳng có điểm dừng. Sài Gòn là thế, vốn dĩ nhỏ bé thế thôi nhưng đối với những kẻ một mình thì nó lại như gã khổng lồ kênh kiệu, đặc biệt với những ai lạc lõng trên phố dài tấp nập, Sài Gòn là một khoảng không vũ trụ bao la lưng chừng vô định. Từng dòng xe, ngọn đường đèn cùng với không khí ồn ào, huyên náo. Thiết nghĩ, có nên gọi những ngọn đường đèn là nắng của Sài Gòn về đêm không nhỉ ?

Ba mươi phút trôi qua, chẳng biết nên đi đâu thôi thì về nhà vậy. Trên đường về, Phạm Hương ghé ngang Lotte Mart, cũng nên mua vài thứ vật dụng trong nhà. Cô kéo xe đi vòng quanh siêu thị, thích thứ gì thì bỏ vào rổ xe thứ đó..

"Chị Hương"

Bất giác Phạm Hương nghe có người gọi mình, dừng lại "Cái giọng nói này nghe sao quen quá, chẳng lẽ là..... Không phải, không thể nào, mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi". Lắc đầu tự trách bản thân mình có phải là nhớ người ấy quá rồi hoá hoang tưởng không? Ngẫm nghĩ chắc là do mình nghe lầm, cô lại đi tiếp.

"Chị Hương, chị Hương"

Lần này chắc chắn là không nghe lầm rồi, cô xoay người lại. Cô không tin vào mắt mình, trước mắt cô là người mà cô vẫn luôn nhớ nhung từng ngày qua.

"Khuê?" - Phạm Hương muốn khẳng định lại một người lần người này có phải là Lan Khuê không.

"Hoisss là em đây, sao em gọi hoài chị không nghe vậy, làm em chạy theo mệt muốn chết" - Nàng nói vừa thở hổn hển, đi về phía Phạm Hương.

"Xin lỗi em, tại chị cứ nghĩ là mình nghe lầmm" - Cô gãi đầu, cười cười

"À ờ, hôm nay The Face phát sóng tập đầu tiên rồi đấy" - Ngập ngừng hồi lâu Lan Khuê mới lên tiếng

Những hình ảnh ngày ấy lại hiện về, cả hai đang chìm đắm trong mớ kỉ niệm thì một giọng nói vang lên với sự gấp gáp làm cả Lan Khuê và Phạm Hương quay về hiện tại.

"Khuê, Khuê, em đây rồi, làm anh tìm nảy giờ" - Vừa nói anh ta vừa chống hai tay xuống đầu gối thở hổn hển.

"Thôi chết, em xin lỗi, tại em gặp một người bạn nên quên mất anh đợi"

"Tìm được em là tốt rồi, làm anh cứ sợ là em bỏ anh đi về trước rồi chứ" - Nói xong anh xoay sang nhìn Phạm Hương

"Chào anh" - Phạm Hương mở lời chào hỏi anh ta trước

"Chào em, em đây chắc là Hoa Hậu Phạm Hương rồi, ở ngoài em còn đẹp hơn cả trong hình nữaa" - Anh ta gật đầu chào lại

"Hi anh quá khen rồi, mà anh là...." - Phạm Hương chưa kịp nói hết câu thì Lan Khuê lên tiếng.

"Anh ấy tên Quang Đăng và là..... Là bạn trai của em" - Nói xong nàng vội nắm lấý tay Quang Đăng cũng như đang chứng minh cho Phạm Hương thấy.

"Haha có bạn trai mà giấu ha, đến bây giờ mới chịu giới thiệu với chị ha"

"Chị này, người ta ngại màaaa" - Nàng âu yếm nhìn sang Quang Đăng

"À mà bây giờ cũng trễ rồi, chị về trước nhé. Hôm nào rảnh chị em mình hẹn gặp sau nhé" - Cô bật màn hình điện thoại để xem giờ rồi nói.

"Dạ, em và Đăng cũng có việc nên xin phép về trước, tạm biệt chị"

"Tạm biệt em nhé, tạm biệt anh. Hai người nhất định phải hạnh phúc đó nhaaa" - Phạm Hương cười tươi với hai người đang tay trong tay đứng đối diện cô

"Dạ. Nhất định em và anh ấy sẽ hạnh phúc" - Lan Khuê vừa nói vừa siết chặt cánh tay đang nắm lấy tay Quang Đăng hơn. Vẫn với ánh mắt âu yếm nhìn anh ta rồi cười.

Phạm Hương cười tươi rồi gật đầu thay cho lời chào tạm biết rồi quay lưng đi, cảm giác của cô bây giờ là hụt hẫng, là trống rỗng. Mất mác ùa về, cô tự trách bản thân mình thật ích kỷ, tại sao lại có những cảm giác khó chịu như vậy khi nghe tin Lan Khuê có bạn trai, chẳng phải là cô phải vui vẻ sao, chẳng phải cô luôn mong rằng nàng sẽ hạnh phúc sao ?

"Không thể trách ai được, vì ích kỷ luôn là một cổ đông không nhỏ bên trong con người chúng ta"

"Ngay khi em nói em đã có bạn trai rồi, thì chị cũng không mất em, vì trước gì chị chưa từng có nên không thể cho là mất được. Nhưng chị biết chị sẽ không còn cơ hội có em được nữa... Em hứa sẽ hạnh phúc, nhất định em phải hạnh phúc" - Phạm Hương tự nhủ với bản thân rồi lại vẽ cho mình một nụ cười. Một nụ cười chất chứa nổi buồn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net