Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ý tứ của lời nói này quá mức trực tiếp rõ ràng. Bùi Châu Hiền đâu phải đồ ngốc mà nghe không hiểu.

Ngày xưa khi cô chưa biết ý định của Tôn Thừa Hoan, cô nghe cô ấy nói mấy lời tương tự chỉ cảm thấy quái quái. Bây giờ đã biết rõ rồi, cô cũng không không phải người mặt dày mày dạn đến nỗi có thể tỏ ra cái gì cũng không biết.

Bùi Châu Hiền bối rối nói lảng sang chuyện khác:

" Cô trộn salad đi." Từ chối thì quá mức tuyệt tình mà đồng ý thì cô lại thấy kì quặc.

Cô phân phó nhiệm vụ cho cô ấy trong khi bản thân đi xào thịt bò. Đảo trong chốc lát thì thịt bò đổi màu, săn lại, nước sốt trong nồi sôi lên quyện vào từng miếng thịt nhìn thực sự hấp dẫn. Mùi thịt bò thơm lừng dù được máy hút khói kéo đi quá nửa nhưng một phần mùi hương vẫn bay ra bên ngoài kéo theo một con heo tham ăn – Phác Tú Anh.

" Oa, bà nấu món gì mà thơm vậy."

" Bà còn dám vác mặt vào đây. Mang bát ra bên ngoài đi, sắp nấu xong rồi."

" Tuân lệnh." Phác Tú Anh nháy mắt với Thừa Hoan khi cô đi ngang. Thừa Hoan cũng cười đáp lại.

Ăn trưa xong, Phác Tú Anh liền tìm cớ đi về. Cô thà về nhà ngồi chơi game đọc tiểu thuyết còn hơn là chen giữa hai người này. Chỉ có đứa mắt mù mới tiếp tục ngồi đây làm bóng đèn vừa to vừa sáng thôi. Tri kỉ chính là những người như cô, biết thời biết thế, biết vì tương lai của bạn mình mà suy nghĩ.

Thân là một sinh viên mẫu mực mọi bài tập trước kì nghỉ được giao Bùi Châu Hiền đã hoàn thành hết từ sớm rồi nên khoảng thời gian gần một tuần còn lại, cô có thể tiếp tục đam mê làm trạch nữ của mình.

Phác Tú Anh chuồn sớm, bát đũa mà họ ăn đều do Thừa Hoan một tay rửa, cô ấy chẳng có ý tứ gì muốn về ngay, cô cũng chẳng thể mặt dày mà đuổi người ta.

Hết việc Bùi Châu Hiền quyết định nằm trên ghế sofa xem tiếp bộ phim truyền hình mà mình theo dõi gần đây.

Tôn Thừa Hoan rửa bát xong, ngoan ngoãn tìm một vị trí ở gần cô rồi ngồi xuống, cố gắng hết mức không phát ra tiếng động làm phiền cô xem phim.

Bộ phim này đang đến đoạn cao trào, nam nữ chính vì một con nhỏ bạn học cũ mùi trà xanh ngập trời của nam chính mà cãi nhau. Hai người càng cãi càng căng. Bình thường Bùi Châu Hiền sẽ đập ghế bình luận liên hồi nhưng hôm nay có Tôn Thừa Hoan ngồi bên cạnh làm cô quá mức phân tâm.

Con người có một thứ kì diệu gọi là lòng hiếu kì. Nếu có thứ gì không được giải đáp nó sẽ ở trong lòng lăn lội lung tung khiến cho ta làm cái này cũng không được làm cái kia cũng chẳng xong. Cô và Phác Tú Anh đều là người có tâm bát quái nặng, dễ dàng phục tùng tâm bát quái của mình.

Cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi.

" Sao cô lại đến đây?"

Tôn Thừa Hoan đặc biệt theo Phác Tú Anh đến đây hẳn là không phải chỉ để ăn một bữa cơm mà còn vì lí do khác nữa.

Dường như cô ấy vẫn luôn đợi cô lên tiếng hỏi nên cô vừa làm thế, cô ấy liền phản ứng lại ngay.

Cô ấy nghiêm túc ngồi nhìn cô, trong ánh mắt không mang theo chút ý cười nào khiến cho Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy không ổn. Cô nuốt khan một cái, lồm cồm ngồi dậy, với lấy điều khiển tắt tivi đi.

Khi người ta nghiêm túc nói, cô nên nghiêm túc nghe, đó là những lễ phép cơ bản mà cha mẹ từng không ít lần nhắc nhở cô.

Không còn tiếng nam nữ chính cãi vã, căn phòng trở nên yên tĩnh. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào tạo thành một đường ánh sáng lớn trên sàn nhà, nếu quan sát kĩ có thể nhìn thấy những hạt bụi lượn lờ bay múa trong vương quốc ánh sáng của chúng.

" Em muốn hỏi chị một chuyện."

" Em khiến chị với Phác Bảo Kiếm chia tay. Chị ghét em sao?"

Cô nhìn vào cô ấy, rất lâu không nói gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net