Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ghét cô ấy sao?

Không có.

Bùi Châu Hiền không biết cảm xúc của bản thân dành cho Thừa Hoan rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng cô chắc chắn đó không phải sự thù ghét.

Vì sao khi những mối quan hệ tan vỡ con gái lại luôn làm khổ nhau?

Phác Bảo Kiếm có một khuôn mặt đẹp trai, hành xử hào phóng, cách nói chuyện dịu dàng. Hắn là một tên tra nam. Mà tra nam thì không có người này ắt sẽ có người khác, những tên tra nam chẳng bao giờ chê nhiều bạn gái cả.

Ai biết hắn ta còn tán tỉnh ai khác ngoài Thừa Hoan hay không. Cô nhìn Tôn Thừa Hoan lo lắng, lòng có phần không nỡ.

Lúc trước thông qua những điều cô ấy chia sẻ, cô cảm giác cô ấy là một người thành thục ngây thơ, đối với một số chuyện thuộc nằm lòng thấu đáo, một số chuyện khác thì hoàn toàn ngược lại. Cô ấy đối với chuyện tình cảm, đúng là ngây thơ.

" Thừa Hoan, đó không phải lỗi của cô." Bùi Châu Hiền nói.

Thừa Hoan nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nắm chặt trên ghế nới lỏng ra. Cô ấy mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

" Cảm ơn chị."

Chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy cô ấy cười, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuộc sống nhiều chuyện lắm rồi, không nên vì lỗi của mình mà buồn phiền không vui.

Tôn Thừa Hoan nhận được câu trả lời mà mình muốn liền không ở lại lâu nữa, lấy túi xách cùng áo khoác chuẩn bị đi về.

" Hẹn gặp lại." Cô ấy ôm Bùi Châu Hiền rồi vội vàng chạy đi như sợ chỉ cần chậm một bước Bùi Châu Hiền sẽ nổi giận đánh cô.

Bùi Châu Hiền cảm thấy buồn cười trước cách hành xử có phần trẻ con của cô ấy, lắc đầu đi vào trong nhà.

Nửa ngày còn lại, cô tiếp tục biến thân thành con sâu gạo chỉ biết ăn và xem phim truyền hình.

Trong mơ, Bùi Châu Hiền tuyệt đối cũng không nghĩ đến ' Hẹn gặp lại ' mà Tôn Thừa Hoan nói là sáng hôm sau. Cô vừa mới tỉnh dậy không lâu lắm liền nghe thấy tiếng chuông cửa đều đặn vang lên bên ngoài.

" Đợi một chút."

Ai vậy nhỉ?

Bây giờ mới có tám giờ sáng, ai lại đến tìm cô vào giờ này?

Cô nhìn bảng theo dõi mà giật cả mình.

" Châu Hiền, Châu Hiền, mở cửa cho em nào."

Sao lại là Tôn Thừa Hoan?

Bùi Châu Hiền dụi dụi mắt sợ mình ngủ mơ chưa có tỉnh dậy. Nhưng đương nhiên hình ảnh của Tôn Thừa Hoan không có biến mất.

" Sao cô lại đến đây?"

Tôn Thừa Hoan nhìn vào camera nhún vai, cười lấy lòng:

" Hôm nay em cũng không có việc gì. Tự dưng nghĩ thế nào lại đi đến đây rồi..."

Đầu cô bị lừa đá mới tin lời cô ấy.

Bùi Châu Hiền lắc đầu đi ra mở cửa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net