Chương 17: Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi gia thuộc dòng dõi quan lại Nho học, tuy nói tiểu Bùi Bình ở nhà của cô mẫu, nhưng ở lâu không khỏi mất cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế sáng sớm hôm nay, Bùi lão gia liền sai Bùi Thanh Dân đến đón tiểu Bùi Bình trở về.

Làm cha mẹ, ly biệt nhiều ngày như vậy Bùi Thanh Dân cũng rất tưởng niệm nữ nhi bảo bối, sau giờ ngọ không có việc gì liền đến Tôn phủ. Tôn Phát nhanh chóng cấp báo ông chủ rằng anh vợ ngài đã tới.

Tôn Thừa Hoan cao hứng, biết đích thị là tới đón Bùi Bình hồi phủ, huynh trưởng của nương tử đến phủ, không thể không tiếp, vậy nên Tôn Thừa Hoan rời Thừa Hoan Lâu trở về phủ đệ nhà mình.

Tiến phủ liền chạy vội đến trong viện, trong lòng nhớ nhung Bùi Châu Hiền, kể từ sau đêm mình lỗ mãng đã nhiều ngày nàng không để ý mình, càng phải giới thiệu một chút là thư phòng cũng sắp thành phòng ngủ của mình luôn rồi.

Vừa đến sân đã chứng kiến nương tử cùng Bùi Thanh Dân đang đánh cờ, cũng không tiện quấy rầy, chỉ hướng về phía Bùi Thanh Dân cười hắc hắc, tới trong đình ngồi xuống. Tuy đang giữa trưa nhưng trời đã bắt đầu vào đông, không khỏi có chút trong trẻo mà lạnh lẽo. Tôn Thừa Hoan lập tức phân phó Đông Mai mang đến cho hai người đang chơi cờ thêm cái ấm lô (lò sưởi).

Chính mình thì uống trà do nha hoàn đưa lên, còn tiểu Bùi Bình đang bắt bướm trên mặt cỏ hưởng thụ lấy thời khắc chơi đùa cuối cùng ở Tôn phủ. Đột nhiên thấy cô phụ mình đã trở lại, một ý tưởng ‘phá hôi’ lập tức nhảy vào đầu, hẳn là nên lưu chút ‘lễ vật’ gì đó cho cô phụ ngốc của mình.

Hơi hơi sửa sang lại quần áo, đi đến trong đình. Tôn Thừa Hoan cảm giác bên cạnh như có người ngồi xuống, vừa nhìn nguyên lai là Bùi Bình. Quả là một trận đau đầu, nhưng nhớ đến con nhóc này cũng sắp phải rời khỏi Tôn phủ, lập tức lộ ra cái mỉm cười thật to, nói với Bùi Bình: “Bình nhi hôm nay chơi cái gì nào?”

Hỏi ra miệng nhưng kỳ thật nàng sớm đoán nhất định sẽ không nhận được sắc mặt vui vẻ gì cho cam, lại không nghĩ Bùi đại tiểu thư sẽ đáp lại bằng một nụ cười thật tươi hiếm thấy, nói: “Bình nhi hôm nay chơi bắt bướm, cô cô nói lúc nhỏ cũng thích chơi.” Tôn Thừa Hoan nghe câu trả lời của nó, từng chữ có vẻ thân thiết động lòng người, trong lời nói còn nhắc tới nương tử, cũng cảm thấy một trận vui mừng, bắt đầu ngồi tán dóc với nó.

Lập tức hỏi nó càng nhiều chuyện về Bùi Châu Hiền, lại không nghĩ tiểu Bùi Bình hôm nay có lẽ là tâm tình thật tốt, hỏi cái gì đáp cái đó. Hỏi Châu Hiền ở trong phủ hay làm gì, Bùi Bình liền kiên nhẫn giảng thuật: “Cô cô lúc chưa gả thì ở trong phủ thích nhất đọc sách, viết chữ, vẽ tranh. Gia gia mỗi khi nhìn đều thán phục cô cô tài hoa hơn người. Cũng luôn nói người như cô cô sau này hẳn phải tìm một người văn võ song toàn mới có thể cùng người xứng đôi.”

Nghe thế, Tôn Thừa Hoan không biết ra sao, thật ra là có chút rầu rĩ. Tiểu Bùi Bình nhìn bộ dáng của nàng thì đắc ý giống như đã thực hiện được gian kế, tiếp tục nói: “Ta nghe phụ thân nói, cô cô năm mười lăm tuổi đã họa một bức mai hoa đồ làm cho Trạng Nguyên gia năm đó phải phục sát đất, còn nói muốn cầu thân, nhưng gia gia lại cảm thấy cô cô còn nhỏ lại quá mức cưng chiều cô cô, không đành lòng sớm như vậy đã gả đi, cho nên mới không đáp ứng vị Trạng Nguyên kia.”

Lập tức, mặt Tôn Thừa Hoan lại đen thêm. Tiểu Bùi Bình vẫn không buông tha, nói: “Ta nghe phụ thân nói, thật ra lúc cô cô ném tú cầu, phụ thân sớm đã cùng gia gia quyết định người được chọn, chính là bảng nhãn khoa thi năm nay, gia gia từng gặp qua, còn gọi y là nhân tài. Chẳng qua không biết tại sao ngày ấy bảng nhãn lại không xuất hiện, cho nên tú cầu mới do cô phụ đón lấy.”

Nghe thế, mặt Tôn Thừa Hoan có thể nói là chân chính đen thui, ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn còn miễn cưỡng cười được. Tiểu Bùi Bình cũng cảm thấy chút xíu có lỗi với cô phụ mình, mới vừa muốn an ủi nàng vài câu, lại thấy phụ thân cùng cô cô đang đi về phía mình, lập tức im lặng không nói, nàng cũng không muốn bị phát hiện mình cùng cô phụ ngốc nói chuyện.

Mấy người họ tán gẫu một chút, Bùi Thanh Dân cũng cáo từ, Bùi Bình như đã làm việc gì trái với lương tâm, không khóc cũng không nháo đi theo cha mình ly khai. Bùi Châu Hiền cảm giác từ ban đầu đến bây giờ, phu quân mình có điểm gì đó không đúng, ánh mắt luôn luôn thích cười rõ ràng trở nên ảm đạm, lưng cố gắng thẳng đến cứng còng, cả người một chút không khí vui vẻ đều không có.

Nhưng lúc mình lo lắng nhìn nàng thì nàng lại cười thật to, giống như vừa mới thất hồn lạc phách. Nàng làm sao biết được, lúc này đây trong lòng Tôn Thừa Hoan vì lời nói của Bùi Bình mà đau đớn đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net