Chương 18: Giải sầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, lẽ ra tiểu Bùi Bình đã hồi phủ thì cuộc sống vợ chồng hạnh phúc của Tôn Thừa Hoan cũng nên tiếp tục mới đúng, nhưng hiện tại Tôn Thừa Hoan lại ngây ngốc đứng trước cửa phòng ngủ không dám đi vào. Đứng ngây người một lúc lâu, quyết định xoay người đi đến tây sương trong phủ.

Tây sương Tôn phủ là nơi trước đây Tôn Thừa Hoan thích nhất, bởi vì nơi đó có rất nhiều kỷ niệm giữa mình và cha mẹ. Mẫu thân sợ lạnh, những ngày đông đều sẽ tới tây sương cư ngụ, mà phụ thân luôn quan tâm chăm sóc chưa bao giờ buồn bực, cho nên cứ vào mùa đông ông chủ Tôn phủ sẽ sống ở tây sương. Giờ phút này Tôn Thừa Hoan tâm tình thực phức tạp, rất muốn tìm người trò chuyện, nhưng trời đất bao la, người có thể khiến mình yên tâm nói hết lại không tồn tại.

Bản thân thật sâu bi ai lại không nghĩ tới sẽ mơ hồ tái kiến thân ảnh nọ bên cạnh mấy cành liễu đã khô. Từ Châu Huyền từ lúc tiến Tôn phủ rất ổn, không biết vì sao liền thích nơi tây sương thanh tịnh này, mà hôm nay, cũng không biết vì sao trong lòng lại nhớ nhung người ở cách xa ngàn dặm kia đến vậy, cho nên tìm đến mấy bình rượu gạo trong phòng bếp cùng mấy thứ đồ nhắm, chỉ nguyện ngồi trên chiếu dưới cành liễu, say rượu mà ngủ.

Lại không nghĩ ông chủ của mình sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, vẫn là một bộ dạng nhìn như thương tâm. Từ Châu Huyền uống mấy chén rượu, cũng ghét phải uống một mình, hiếm khi thân thiện tiếp đón nàng ngồi xuống. Tôn Thừa Hoan vốn đang khổ tâm tích tụ muốn tìm người nói hết, vừa hay gặp được Từ Châu Huyền.

Cũng không để ý nhiều, ngồi trên chiếu, hai người dùng chung một chén, cứ như vậy uống. Không biết là đêm nay làm say lòng người hay là rượu này làm lòng người say, hai người tựa hồ cũng có chút ngà ngà say, cho nên tâm tư cũng mở ra. Tôn Thừa Hoan tiếp nhận một ly, uống cạn, mặc kệ trong cổ họng hung hăng càn quấy cay nồng, lung tung dùng ống tay áo chùi rượu bên miệng, nói: “Từ Châu Huyền, cô cảm thấy người như nương tử của ta phải xứng đôi với người như thế nào?”

Từ Châu Huyền cúi đầu cười, nói: “Lấy được phu nhân gia thế mỹ mạo khí độ, coi như không phải hoàng thân quốc thích cũng nên là một thiếu niên phong lưu, Phan An chi mạo, kinh thế chi tài.” Tôn Thừa Hoan nghe xong chua xót cười, vì chính mình rót đầy một ly, nói: “Đúng lắm, coi như không phải nhân tài như vậy thì cũng nhất định là môn đăng hộ đối, thế gia công tử, dù thế nào cũng hơn ta, đúng không?”

Từ Châu Huyền nghe xong, cũng theo đó cười khổ, lại nghĩ tới người trong lòng nghìn vạn lần nhớ nhung, tiếp lời: “Có khi tình yêu tựa như độc dược, dù toàn tâm đau đớn nhưng vẫn nhớ đến vị ngọt ban đầu, không chịu vứt bỏ. Đừng để cho tình yêu sâu tận xương tủy mới nghĩ đến cần phải quên, lúc ấy muốn quên cũng chẳng cách nào quên được, quên rồi còn muốn yêu. Có lẽ tình yêu chân chính là nhìn thấy nàng hạnh phúc đã là hạnh phúc lớn nhất đời mình.” Nói xong, mấy giọt lệ thanh liền trượt từ trong hốc mắt xuống, nhỏ vào rượu trong chén, Từ Châu Huyền không lên tiếng, chỉ cầm lấy rượu trong tay uống cạn. Có lẽ, thứ nàng muốn uống không phải rượu, mà là phần tưởng niệm nơi đáy lòng kia.

Tôn Thừa Hoan thật ra vẫn còn vài phần thanh tỉnh, suy nghĩ về lời nói của Từ Châu Huyền, trong lòng đã thông suốt. Kỳ thật mình cũng không ngốc lắm, chỉ do hoàn cảnh cho phép nàng không cần làm nhiều, cho nên cũng dưỡng nàng thành một người tính tình trẻ con, đối với tình yêu cũng trở nên chậm chạp.

Đêm nay, nàng lại suy nghĩ cẩn thận, nguyên lai trong lòng đối với nương tử tất cả đều là yêu. Tình cảm đó không biết từ lúc nào đã ăn sâu bám rễ, có lẽ ngay từ đầu các nàng kết hợp đã mang theo ít nhiều miễn cưỡng, nhưng tình yêu đã dần dần ấm áp tiến vào lòng Tôn Thừa Hoan sau bao tháng ngày kề cận tương trợ lẫn nhau.

Nhưng Bùi Châu Hiền tốt như vậy, mình có tài đức gì xứng với nàng chứ. Huống hồ, mình là một nữ tử, một nữ tử chân chính. Làm sao nhẫn tâm khiến nàng mắc phải sai lầm to lớn, cùng mình trải qua cả đời đây? Nghĩ vậy, Tôn Thừa Hoan sớm lệ rơi đầy mặt, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nàng muốn cho Châu Hiền hạnh phúc khoái hoạt, cho nên nàng cần rời xa Châu Hiền, sau này chỉ có loại tình cảm bạn bè, bằng hữu chi thân.

Trong lòng tàn nhẫn, tự trách mình vẫn không sớm nhận ra, cái gì cũng không biết còn ôm nàng vào lòng, hưởng thụ cái thân mật mà lẽ ra nàng đã không có cơ hội cảm nhận được.

Từ Châu Huyền nhìn người trước mắt buồn rười rượi, nhất thời cũng sinh ra cảm giác tỉnh táo. Kéo ống tay áo của nàng, hỏi: “Người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tôn Thừa Hoan còn đang khó chịu, nhưng vẫn hảo tính tình trả lời: “Mười tám.” Từ Châu Huyền chau mày, quả nhiên nhỏ hơn nàng, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan khuôn mặt thông minh đáng yêu, hơn nữa đã say ngà ngà ửng đỏ, bèn vươn tay kéo kéo gương mặt của nàng, nói: “Ta lớn hơn ngươi, nhận ta làm tỷ tỷ thấy thế nào?”

Tôn Thừa Hoan nghi hoặc nhìn Từ Châu Huyền, nhưng thật sự là từ nhỏ đã sợ cô độc, đột nhiên cũng hiểu được có một tỷ tỷ trù nghệ tuyệt vời như thế cũng không tồi, liền cười hắc hắc, gật gật đầu. Từ Châu Huyền nhìn thấy nàng khuôn mặt vui mừng, còn mình sinh ra đã là cô nhi nên cũng vui sướng khi có thân nhân, sủng nịch sờ sờ đầu của nàng, sau đó liền say rượu ngã vào vai Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan không để ý cười cười, lập tức cầm qua áo nhỏ bên cạnh, tỉ mỉ thay Từ Châu Huyền đắp lên. Dưới cây liễu, bóng người đứng thẳng xoay người rời đi, trên tay cầm lấy phi phong muốn vì phu quân mình mà mang đến, ánh mắt ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net