Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao bây giờ? Hắn dường như thật sự tức giận không nhẹ a! Đầu Joohuyn hoạt đông không ngừng, vật lộn nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến hắn hết giận.

"Giờ còn sớm, đêm nay lại là cuối tuần, ngày mai không cần đi làm, chúng ta đi hẹn hò có được hay không? Wan muốn đi đâu, bất kể là lên núi xuống biển, em đều phụng bồi vô điều kiện." Nàng mở miệng lấy lòng.

Seungwan dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. "Khách sạn chứ?"

"A?" Nàng ngẩn ngơ.

"Lên xe." Seungwan lần nữa xoay người, sau đó lên thẳng xe.

     Joohuyn không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe, ngoan ngoãn buộc dây an toàn, lại ngoan ngoãn đặt hai tay trên đùi, bày ra một bộ biểu tình "em sai rồi, chờ nghe giáo huấn", nhưng hắn lại cũng không nói một câu gì, thủy chung im lặng không nói, đoạn đường an tĩnh, an tĩnh, an tĩnh đến nỗi dạ dày của nàng cũng đau xót.

     Trời ạ, khi hắn tức giận đều là không nói lời nào là sao? Rồi sau đó cãi vã, như vậy nàng không phải là đều phải đợi đến đau dạ dày sao? Như thế không được.

     "Wan nói chút gì đi, đừng có không nói lời nào có được không?"

     Joohuyn cố chịu đựng trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ.

     "Em muốn Wan nói cái gì?"

     "Nói... em cũng không biết, chỉ cần không an tĩnh như vầy là được, Wan cứ như vậy hại em đau dạ dày."

     Nàng thành thật nói cho hắn.

     "Dạ dày không thoải mái?"

     Trong nháy mắt Seungwan liền quay đầu lại hỏi Joohuyn, khẽ cau mày, trên mặt lo lắng, không còn bộ mặt vô cảm nữa.

     "Ừm."

    "Bắt đầu lúc nào?"

     "... Vừa mới."

Seungwan mím môi một cái, trong nháy mắt lại bắt đầu im lặng không nói gì, rốt cuộc phát hiện ra chính mình bị đùa giỡn.

"Xin lỗi, chuyện quan trọng như vậy em hẳn là phải nói trước cho Wan, nhưng em cũng không phải cố ý muốn gạt, mà là thật sự quên mất, giữa trưa khi nhận được điện thoại nhắc nhở của Yeri, mới biết được là hôm nay, lúc đó muốn nói với Wan cũng không còn kịp nữa, bởi vì hôm nay Wan thật sự rất bận rộn, căn bản tìm không được cơ hội có thể cùng nói về chuyện này."

Joohuyn vội vàng giải thích với Seungwan, nhưng hắn lại im lặng không nói gì như trước.

"Tất cả lời của em đều là sự thật, không có nửa câu gian dối." Joohuyn không ngừng cố gắng nói, "Nếu không tin, em còn có chứng cớ." Nói xong, Joohuyn tay chân luống cuống từ trong túi xách lấy ra một tờ hóa đơn mua quần áo. "Wan xem, hóa đơn này chứng minh là em hoàn toàn quên chuyện này. Ngay cả kiện y phục hàng ngày cũng không mang, phải đi mua một bộ quần áo mặc đến, chính là bộ trên người này." Joohuyn nói xong liền kéo kéo quần áo trên người cho Seungwan nhìn.

"Còn đặc biệt đi mua quần áo mới, đúng không?"

Seungwan chỉ liếc mắt nhìn, liền hừ giọng nói.

Joohuyn bị hóa chua tới nơi, nàng nghẹn họng nhìn hắn trân trối, có chút muốn cười, cũng không dám. Trời ạ, Seungwan không chỉ là tức giận không thôi, mà còn ghen nữa, ghen a! Son tổng cao cao tại thượng vì nàng mà ghen a! Rất vui, rất vui.

"Wan ăn chưa?" Joohuyn ôn nhu hỏi hắn, "Nếu chưa ăn, em cùng Wan đi ăn có được hay không? Đúng lúc em thật cũng chưa ăn gì."

"Bận nói chuyện cùng đối phương, cho nên không rảnh ăn?"

"Bận nhớ đến Wan." Joohuyn đè xuống ý cười, nghiêm túc nói. "Nhớ đến Wan có phải còn đang làm việc hay không, có ăn tối chưa, có phải hay không giống giữa trưa vừa ăn vừa họp, như vậy có thể hay không gây khó tiêu, đối với thân thể không tốt?"

"Thật vậy?" Ngữ khí Seungwan thay đổi.

"Thật vậy." Joohuyn dùng giọng nói cam kết, nghiêm túc gật đầu nói, sau đó lại ôn nhu hỏi: "Wan ăn chưa?"

"Còn chưa ăn."

"Biết mà." Sau khi nghe vậy Joohuyn có chút tức giận, cũng không có dục vọng muốn cười nữa. "Bây giờ đã hơn tám rưỡi gần chín giờ rồi, Wan ít nhất cũng nên nhờ thư ký chuẩn bị một ít đồ ăn cho, Wan có biết như vậy sẽ hại đến sức khỏe không?" Joohuyn nhịn không được nhíu mày với Seungwan.

"Em đây là quan tâm tôi sao?"

"Nói nhảm." Joohuyn trừng hắn một cái, nhanh miệng nói.

" Nói nhảm?" Seungwan quay đầu liếc nàng một cái. Nàng cả người cứng đờ, lập tức nhớ tới bản thân mình hiện tại đang mang tội.

"Ý của em là em đương nhiên quan tâm Wan, bởi vì chúng ta đang yêu nhau nha, sự khỏe mạnh của người yêu chính là niềm hạnh phúc, Wan nói có phải không?" Nàng nịnh bợ nói.

Seungwan có chút đăm chiêu nhìn Joohuyn một cái, đột nhiên mở miệng nói:

    "Vừa rồi em có phải hay không có nói, đêm nay bất kể là lên núi xuống biển em đều nguyện ý phụng bồi?"

     Joohuyn ngẩn ngơ, trong đầu không tự chủ được toát lên phản ứng.

     Khách sạn!

     Lúng túng, Seungwan sẽ không thật sự muốn nàng cùng đến khách sạn chứ? Nếu Seungwan thật sự mở miệng yêu cầu như vậy, nàng... nàng nên làm gì bây giờ?

     " Đang suy nghĩ gì vậy?"

     "Cái gì?" Nàng không tự chủ được kinh ngạc một chút, hai mắt to tròn nhìn thẳng.

     "Em không phải nói là muốn đi ăn sao? Sau khi cơm nước xong, thì đến câu lạc bộ đêm thoải mái một chút." Seungwan thông báo nhiệm vụ đêm nay của nàng.

     "Đến câu lạc bộ đêm thoải mái một chút?"
Joohuyn bị chấn động, không nghĩ tới Seungwan cũng biết đến câu lạc bộ đêm.

     "Thế nào? Muốn thất hứa, không muốn cùng lên núi xuống biển sao?"

     " Chỉ là có chút lạ khi biết Wan sẽ đi đến câu lạc bộ đêm mà thôi."

     "Tôi không thể đi sao?"

    " Không phải ý này, chỉ là hình tượng của Wan nghiêm chỉnh quá mức, rất khó liên tưởng đến sẽ cùng mấy kẻ ở câu lạc bộ đêm chỉ biết nghĩ tới đồi mỹ* kia ở cùng một chỗ."
*Đồi mỹ: hủ bại, đồi trụy

     "Cũng không phải tất cả câu lạc bộ đêm đều đồi mỹ như em nói, cũng có câu lạc bộ đêm rất ấm cúng, thoải mái, giống như nhà vậy, làm cho người ta có thể thật sự trầm tĩnh lại nghỉ ngơi. Đợi lát nữa chúng ta đến đó em sẽ biết ngay."

    Joohuyn ánh mắt rạng rỡ, đã bắt đầu chờ mong.
...

     Câu lạc bộ đêm ấm cúng, thoải mái, giống như nhà có thể làm cho người ta trầm tĩnh lại nghỉ ngơi đó, cũng sẽ không là chỗ tốt gì, bởi vì nó cung cấp rượu cho khách uống vô thượng hạng*, cũng không quản khách có hay không có tửu lượng, đã say hay chưa, chỉ cần khách bỏ tiền ra, cho dù muốn đem rượu đến tắm cũng không vấn đề gì.
*Vô thượng hạng: không ràng buộc gì

      Câu lạc bộ đêm bất kể trang hoàng nhiều thứ thoải mái, phong cách, sang trọng, nó đúng vẫn là một nơi bán rượu, mua rượu, ngắn gọn là nơi đồi mỹ.

      Đây là ý nghĩ của Joohuyn, mà qua đêm nay, chỉ càng thêm khẳng định ý nghĩ của Joohuyn không sai mà thôi. Joohuyn cố hết sức dìu đỡ từng bước chân tập tễnh, không giúp ai khác ngoài Sin Seungwan đi ra thang máy, cảm giác tay chân đều mệt đến rã rời.
Seungwan thoạt nhìn thon thon gầy gầy, không nghĩ tới lại nặng như vậy.

     Hao tổn một lượng lớn sức lực, Joohuyn rốt cuộc cũng giúp Seungwan tiến vào phòng ngủ, sau đó hai người cùng nhau ngã thẳng lên giường.

      "Trời ạ." Joohuyn liền thở phào một hơi mà kêu lên một tiếng.

     Nàng còn tưởng rằng mình sắp mệt chết, bắt đầu dìu Seungwan từ câu lạc bộ đêm về đây, đoạn đường dìu hắn đến bãi đậu xe, rồi lại từ lúc ngừng xe, dìu về nhà hắn, thật sự là nàng mệt gần chết.

      Joohuyn hơi xoay người lại, nhìn Seungwan đã mất ý thức nằm bên cạnh, không tự chủ được than nhẹ một tiếng.

     "Không biết uống thì đừng uống, nào lại có người như vậy mới uống một chén đã say bí tỉ?" Nàng thì thầm tự nói.

     Trông Seungwan như vậy cỏ vẻ những lời trước kia Seungwan nói với nàng là chưa từng uống quá say là thật rồi, nếu bình thường có uống rượu, tửu lượng thế nào lại kém như vậy?

     Bất quá nhìn Son tổng ngày thường sở hướng vô địch* lại dễ dàng bị một chén rượu quật ngã thế này, cảm giác thật thú vị.
*Sở hướng vô địch: người mạnh mẽ, bất khả chiến bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net