Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu Wan sau này dám khi dễ lời em nói, em liền cho uống một chén rượu, như vậy Wan phải ngoan ngoãn để em hành hạ." Joohuyn uy hiếp khuôn mặt đang ngủ say của hắn.
"Phải hành hạ thế nào đây? Vò viên? Đập dẹt? Hay tát?"

Joohuyn vừa lầm bầm lầu bầu nói, vừa đùa bỡn khuôn mặt đang bất tỉnh nhân sự của Seungwan, dí dí hai má, véo véo cái mũi, lại vừa ép ép khuôn mặt....

Nhìn Seungwan từ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện, da hắn thật đẹp, chiếc mũi rất cao, đôi môi rất xinh đẹp...

Tim bỗng đập có chút nhanh, hô hấp cũng trở nên có chút gấp gáp.

Joohuyn sợ hãi đột nhiên thu tay lại, từ trên giường ngồi dậy, sau đó tự nói với chính mình, "Nên về nhà thôi." Nhưng không nhịn được lại quay đầu nhìn Seungwan một cái.

     Cà-ra-vát đeo trên cổ vẫn đang lệch lệch xiên xiên, chỉ cởi ra một chiếc nút, do áo sơ mi không có tính co dãn vì tư thế nằm xuống mà bó trên người, thoạt nhìn khiến cho người ngủ cảm thấy không được thoải mái.

     "Vẫn là nên giúp Seungwan cởi bớt một ít quần áo, để ngủ thoải mái hơn chút." Joohuyn thì thầm tự nói, lập tức đứng dậy, đưa tay giúp Seungwan cởi cà-ra-vát trên cổ, lại giúp cởi nút trên áo sơ mi.

      Theo từng chiếc nút được cởi ra, áo sơ mị bó chặt trên thân thể lập tức mở banh về hai phía, lộ ra lồng ngực rộng lớn. Joohuyn nhìn cảnh đẹp trước mắt kinh thán, chưa bao giờ nghĩ tới vóc người Seungwan lại có thể đáng nhìn như vậy, còn có cả cơ bụng.

      Seungwan say đến bất tỉnh nhân sự, nếu nàng lén sờ một chút, hẳn là sẽ không phát hiện đâu nhỉ? Joohuyn tự hỏi.

     Một chút, chỉ cần một chút là được rồi. Joohuyn nói với chính mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của ai kia, rốt cuộc nhịn không được bị dụ hoặc đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng của Seungwan

      "Em đang làm gì vậy?"

     Đột nhiên vang đến giọng nói của Seungwan làm Joohuyn sợ tới mức liền rụt tay lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt mở to sáng ngời nhìn nàng, nào có một tia men say?

      "Wan không say?!" Joohuyn bật thốt lên.

     "Trước đó có chút ít, nhưng hiện tại tỉnh rồi."

     " Gạt người!"

     Joohuyn không tin người mới uống rượu say lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng tỉnh lại giống chưa thấm chút rượu nào.

     Không để ý lời buộc tội của Joohuyn, Seungwan ngồi dậy, đầu tiên là cúi đầu nhìn xuống nửa thân trần của mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Joohuyn có chút đăm chiêu hỏi:

    "Em vừa rồi đang làm gì?"

     Khuôn mặt Joohuyn liền lập tức đỏ lên.

     "Nào, nào có làm gì nha? Chính, chính là thấy Wan bị quần áo bó chặt, dường như không được thoải mái, cho nên mới có thể giúp Wan cởi bớt nút áo ra, Wam, Wan đừng suy nghĩ bậy bạ!" Nàng lắp ba lắp bắp nói.

     "Chỉ là cởi nút thôi sao? Tại sao hình như tôi thấy em lén sờ mó?"

     Oanh! Joohuyn cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến tựa sắp bắt đầu thiêu đốt.

      "Nào, nào có!" Joohuyn nói lắp cực lực phủ nhận.

      Seungwan đột nhiên nắm lấy tay Joohuyn, đem tay nàng đặt trên cơ bụng của mình, vừa chậm rãi di động, vừa nhìn nàng không chuyển mắt nói:

     "Em khẳng định em không sờ mó như vậy?"

     Joohuyn vô pháp tự kỷ, đôi mắt to tròn của nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang đặt trên cơ bụng Seungwan vuốt ve, cảm nhận nhiệt độ cơ thể Seungwan từ tay mình truyền đến, còn có xúc cảm từ cơ bụng chắc, cùng với trái tim chính mình dường như cảm giác muốn nhảy đến yết hầu...

     Trời ạ trời ạ trời ạ, trong lòng nàng kêu lên đau xót, phản ứng trì đốn bỗng nhiên suy nghĩ được nàng có thể đem bàn tay rút trở về mà.

     Joohuyn lập tức rút tay về, thế nào Seungwan lại biết mà tăng thêm lực đạo cầm ở tay Joohuyn, không cho nàng đem tay rút về.

     Joohuyn nhanh chóng liếc Seungwan một cái, càng thêm dùng sức muốn đem tay mình từ trong tay Seungwan rút về, kết quả Seungwan lại đột nhiên dùng mạnh lực kéo Joohuyn về phía mình.

     "A!" Đột ngột bị kéo lại, Joohuyn nhất thời mất đi thăng bằng ngã vào người Seungwan, trực tiếp nằm ở trên người Seungwan.

Bốn phía rất im ắng, trừ bỏ tiếng tim đập của hai người, Joohuyn không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác, cảm giác như là vĩnh cửu, lại dường như chỉ mới qua một giây.

Joohuyn cả người nóng lên, xấu hổ muốn từ trên người Seungwan đứng lên, kết quả thân thể vừa mới nhúc nhích đột nhiên lại bị một cổ lực đạo từ phía sau ép xuống, làm Joohuyn kinh hô một tiếng, lại ngã về lại trên ngực Seungwan. Lực đạo từ bàn tay kia đột nhiên vòng đến bên hông Joohuyn.

"Wan làm gì?"

     Joohuyn ngẩng đầu trợn mắt hỏi, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trong con ngươi đen của Seungwan, bản thân bị lạc, rốt cuộc không thể tự hỏi.

     Tay Seungwan không biết khi nào bắt đầu chậm rãi di động trên người Joohuyn, nhẹ vỗ về vòng eo mảnh khảnh, lại từ lưng quần dưới eo tiến đến chiếc áo phía trên, tiến vào trong áo chầm chậm vuốt ve, mỗi một chỗ đi qua liền châm lên một ngọn lửa, làm cho Joohuyn có cảm giác càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, thậm chí vô thức bật ra tiếng rên khẽ. Thanh âm của Joohuyn ngưng lại khi Seungwan hôn đôi môi nàng.

     Tình cảm mãnh liệt qua đi, bọn họ trái tim cùng trái tim, hơi thở cùng hơi thở, hợp lại làm một, giờ khắc này đã không thể chia rời.

     Nghỉ ngơi một hồi, lo lắng thể trọng chính mình có thể đè bẹp Joohuyn, Seungwan mang theo Joohuyn xoay người, hoán đổi vị trí khiến Joohuyn nằm sấp trên người Seungwan. Tay Seungwan nhẹ nhàng vỗ về da thịt mềm mại trên lưng Joohuyn, yêu thích không buông.

      "Hết thảy đều là kế hoạch của Wan đúng không? Wan căn bản là không có say, đúng không?"

     Một lát sau, giọng Joohuyn đột nhiên rầu rĩ truyền đến tai Seungwan.

     "Wan không phủ nhận chuyện không say này, nhưng cũng không dự tính cùng em làm chuyện tình này." Giọng Seungwan khàn khàn, mang theo mùi vị quyến rũ. "Là Huyn câu dẫn Wan."

      Nghe vậy, trong nháy mắt Joohuyn đã quên đi sự ngượng ngùng cùng xấu hổ, đột nhiên từ trước ngực Seungwan ngẩng đầu lên.

     "Em nào có câu dẫn Wan?" Nàng kêu lên.

     "Không có sao? Là Huyn giở trò, tiếp theo lại yêu thương nhung nhớ Wan, thế không phải câu dẫn là gì?"

     Khóe miệng Seungwan khẽ nhếch, cười như không cười nhìn Joohuyn chằm chằm nói, trong mắt ôn nhu tràn đầy, làm cho Joohuyn trong chớp mắt liền bại trận.

      "Được tiện nghi còn khoe mã Wan chính là người như thế." Joohuyn lại nằm xuống ngực Seungwan , lầm bầm nói.

     Seungwan tuyệt không để ý, bởi vì Joohuyn nói không phải hoàn toàn sai, hắn đích thực là được tiện nghi, đại đại tiện nghi, thật là mơ cũng chưa dám nghĩ tới.

     "Joohuyn ." Seungwan ôn nhu gọi nàng.

    "Ừm?" Joohuyn đáp nhẹ.

    "Gã cho Wan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net