Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một chuyện tình đẹp thông thường sẽ có một kết thúc đẹp. Mà cái kết tốt đẹp nhất chính là hai người yêu nhau đến được với nhau, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Cả Joohuyn, Sooyoung, Seungwan và Seulgi cũng không còn ở cái tuổi thanh niên lông bông dễ lầm lỡ nữa. Vì vậy họ cũng mong muốn nhanh chóng có được một gia đình hạnh phúc.

     Mà hạnh phúc lại càng tăng lên gấp đôi khi cả hai cô bạn thân sẽ cùng tổ chức đám cưới một ngày.
Vì thế, mẹ của Sooyoung nhanh chóng đến Seoul để gặp mặt thông gia, bàn chuyện lớn cả đời cho hai cô con gái.

     Máy bay đáp xuống đường băng sân bay lúc sáu giờ tối khi trời đang lất phất mưa. Bà Park nhanh chóng nhìn thấy Joohuyn và Sooyoung đứng trước rào chắn gần cửa ra vào niềm nở vẫy tay chào, bên cạnh là hai nửa kia của 2 cô con gái. Một người có đôi mắt một mí đặc trưng, ánh mắt chính trực, làn da trắng, lông mày không quá dài để trở nên sắc sảo, không quá ngắn để có vẻ ngờ nghệch. Một người lại có sự pha trộn giữa nét điềm tĩnh của những người từng trải và sự ôn hoà của những người được sinh ra trong gia đình gia giáo. Ánh mắt của họ nhìn hai cô con gái của bà tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều. Là một người mẹ, thật không có gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy con mình tìm được một bến đỗ bình yên như vậy.

Mà cũng không có gì đau đớn hơn khi phải chia rẽ một đôi uyên ương như thế.

Vì bà Park không thể ngờ được, mẹ của Seungwan lại là người mà bà vô cùng quen biết, hơn nữa còn là người mà bà không muốn gặp nhất.
Có những câu chuyện, dù đã được chôn vùi rất lâu trong quá khứ, nhưng rồi cũng sẽ đến một ngày được sáng tỏ. Có những sự việc người ta muốn quên nhưng không bao giờ có thể quên được. Có một câu nói rất đúng: đời cha ăn mặn đời con khát nước. Những gì mà thế hệ trước làm đôi khi để lại những nỗi đau rất lớn cho thế hệ sau.

Đó là một chuyện đã xảy ra rất lâu...

Là chuyện hồi còn trẻ của những người giờ đây đã già...

Mẹ của Seungwan lại khác, bà tỏ ra rất vui khi biết bà Park chính là mẹ của Joohuyn. Trong lòng bà luôn coi bà Park như một người chị gái. Vì thế, bà hết sức bất ngờ với thái độ đầy xa cách của người chị em lâu ngày không gặp, cũng hết sức sửng sốt khi nghe bà Park nói rằng không thể đồng ý cuộc hôn nhân của Seungwan và Joohuyn.

Tất nhiên, khi bà Park nói ra điều này, bà đã cố ý đuổi khéo Seungwan và Joohuyn đi, chỉ còn hai người phụ nữ ngồi nói chuyện.

Bà Park cũng không ngờ, câu đầu tiên mà mẹ Seungwan hỏi bà là có biết tin tức gì về chị gái của mình hay không.

Thật ra, bà Park và chị gái bà Son vốn là hai người bạn rất thân. Trong thời gian học đại học, bà Park đã sống cùng gia đình người bạn thân của mình, chính vì thế cũng coi em gái của bạn như chính em gái mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người làm ở hai công ty khác nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc và tâm sự hết thảy những chuyện trên trời, dưới đất. Rồi theo thời gian, mỗi người cũng có gia đình riêng, tình cảm cũng không vì thế mà phai nhạt.

"Cả nhà em đã tìm kiếm chị ấy rất lâu, đã đăng cả lên truyền hình nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào cả."

"Cô thực sự không biết chuyện gì xảy ra sao?" Giọng bà Park rất lạnh lùng, câu hỏi gần như một lời chỉ trích.

"Chuyện gì cơ?"

Ánh mắt bà Son ngập tràn thắc mắc, cũng ngập tràn hy vọng, vì bà biết sắp được nghe tin tức đáng tin cậy nhất về chị gái của mình.

"Chị gái cô chết rồi."

"Chết rồi!"

Bà Son sụp người xuống, hai tròng mắt đỏ hoe. Bà không ngờ sau hơn hai mươi năm chị bà bặt vô âm tín, tin tức đầu tiên mà bà nhận được lại là một tin tử.

"Chị ấy... vì sao mà chết?" Bà hỏi lại trong tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Chết ngay sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, vì mất máu quá nhiều." Bà Park cố giữ cho giọng của mình không bị lạc đi, thốt ra những lời đầy chua xót.

"Sinh đứa con gái đầu lòng..."

Vậy lẽ nào chị gái bà đã bỏ đi khi đang mang thai. Bà Son hoàn toàn đổ gục, người chị mà bà yêu thương nhất rốt cuộc đã trải qua những chuyện kinh khủng gì, tại sao lại phải lựa chọn cách rời bỏ gia đình, đến một nơi xa lạ để sinh con trong cô độc.
Bà Son không thể kiềm chế được mà bật lên tiếng khóc nức nở:

"Tại sao chị ấy lại bỏ đi như vậy chứ? Tại sao chứ?"

"Cô thực sự không biết sao?" Bà Son nhìn vào người phụ nữ yếu đuối đang khóc lóc ngồi trước mặt, không hề tỏ ra một chút động lòng. "À không, phải là cô đã quên những gì mình đã làm sao? Là một người em gái, sao cô có thể đối xử với chị gái mình như vậy?"

"Em..." Bà Son vẫn chưa thực sự hiểu những gì mình vừa nghe được.

Những lời sau đó của bà Park nói ra còn tàn nhẫn hơn. Bà Park đau lòng khi nhớ lại chuyện xảy ra cách đây đã hơn hai mươi năm.

Khi đó, bà Park đang đi siêu thị mua đồ chuẩn bị đón chào sự ra đời của một thành viên mới trong gia đình thì nghe người bạn thân gọi điện nức nở. Bà vội vàng hỏi thăm sự tình mới hay biết, chồng bạn ngoại tình với em gái, hai người còn có với nhau một đứa con. Cô bạn gái của bà không chịu nổi cú sốc đã bỏ nhà đi và đang đứng trước nhà ga gọi điện cho bà.

Bà Park vội vàng tới chỗ nhà ga, chỉ thấy người bạn đang ngồi xổm, vùi mặt xuống gối khóc nức nở.
Bà đành phải đưa bạn về nhà, vì cô ấy không còn nơi nào khác để đi. Thật may mắn khi chồng bà là một người đàn ông tâm lý và rất thương yêu vợ. Ông cần mẫn làm việc, chăm lo chu toàn cho hai người phụ nữ sắp tới thời kỳ sinh nở mà không một lời ca thán.
Khi vợ ông sinh được bốn tháng thì người bạn kia cũng trở dạ, một bé gái xinh xắn ra đời. Nhưng còn chưa kịp ôm đứa con đỏ hỏn thì người mẹ xấu số đã chết trên bàn mổ. Đứa trẻ được ông bà đón về nhà nuôi dưỡng, đặt tên là Joohuyn theo di nguyện của mẹ nó, vì suốt những tháng ngày mang thai là những chuỗi ngày người bạn ấy sống trong nước mắt, còn đứa con gái do bà Park sinh ra tên là Sooyoung.

Thời gian dần trôi, hai đứa trẻ ngày một trưởng thành, xinh đẹp và giỏi giang. Joohuyn cũng được biết cô chỉ là con nuôi, nhưng trong lòng chưa bao giờ cô không coi ông bà Park như bố mẹ ruột của mình.

Nhưng Joohuyn không hề biết, cô còn có một người dì. Và tất nhiên càng không thể biết, cô còn có một người em cùng cha khác mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net