Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ được tường tận vấn đề. Và người trong cuộc hiểu rõ nhất giờ đây chính là bà Son - mẹ của Seungwan.

     Bà nhớ lại hai chị em đã có một quãng thời gian sống rất hạnh phúc và vui vẻ. Sau hai năm tốt nghiệp đại học, chị gái bà có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người chồng thành đạt, hiền lành và rất thương yêu vợ.

     Trớ trêu thay, bà lại nảy sinh tình yêu với chính anh rể của mình, một người đàn ông mà bất cứ cô gái nào cũng đều muốn gửi gắm cả đời. Sự chung tình của anh đối với vợ không những làm tình yêu đơn phương của bà nhạt mờ đi mà ngược lại, nó càng ngày càng sâu sắc.

     Đáng lẽ bà sẽ vẫn tôn thờ thứ tình cảm không nên có ấy và chôn giấu nó ở nơi sâu nhất trong lòng mình, nếu không có một ngày. Ngày đó, chị gái của bà đi đến thành phố Busan dự đám cưới của người bạn thân, vì đường xa nên phải ở lại mấy ngày.
Mẹ của bà vì thương con rể không có vợ chăm nên hay gọi anh tới nhà ăn cơm. Nhưng công việc ở công ty thường hay kết thúc muộn, anh không muốn cả nhà vợ phải chờ cơm mình nên thường hay nói rằng có hẹn ăn cơm cùng bạn.

     Hôm đó, anh tiếp một đối tác nước ngoài, uống rất nhiều rượu.

     Hôm đó, mẹ bà cũng làm bánh, bảo bà mang tới cho anh.

     Khi bà mang bánh tới nhà chị gái thì hơi bất ngờ vì thấy đèn trong nhà tắt nhưng cửa lại không khoá. Bà bật công tắc đèn lên, trong nhà không một bóng người. Một lúc sau mới nghe tiếng anh rể đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.

     Bà vội vàng dìu anh rể vào phòng, pha nước chanh cho anh uống để giải rượu.

     Anh say đến không biết trời đất là gì. Say đến nỗi nhìn bà ra vợ của mình.

     Vì thế, khi bà Son dùng khăn lạnh lau mặt cho anh, anh đã rất thâm tình kéo bà vào lòng ôm hôn thắm thiết, hơi thở của anh phả nhẹ vào tai mang theo mùi rượu Sake: "Em về khi nào vậy?".

     Sau một phút hoảng hốt vì hành động vừa rồi, bà định vùng ngồi dậy.

     Nhưng anh vẫn giữ rất chặt, miệng vẫn không thôi lải nhải: "Bà xã à... Anh rất nhớ em."

     Bà biết anh đang coi mình là người phụ nữ khác.
Bà cũng biết mình hoàn toàn có thể đẩy anh ra và đứng dậy. Nhưng tình cảm đơn phương lâu nay của bà bỗng trào dâng mạnh mẽ, nó nhanh chóng lấn át chút lí trí nhỏ bé.

     Trong giây phút đó, bà tự ình buông thả.

     Trong giây phút đó, bà tự ình lầm lỡ...

     Sáng hôm sau, khi anh rể còn đang say ngủ, bà lặng lẽ mặc quần áo và trở về nhà. Bà nói với mẹ rằng trời mưa lớn nên ở lại một đêm, mẹ bà cũng không chút nghi ngờ.

     Chỉ có điều bà không thể ngờ rằng, sau đó bà đã có thai.

     Bà không có đủ dũng cảm để nói ra tất cả mọi chuyện. Nhìn cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng anh chị, bà cũng không cho phép mình phá vỡ nó. Hơn nữa, trong chuyện này, chỉ mình bà có lỗi. Vì thế, bà đã quyết định bỏ đứa bé đi.

     Nhưng sau khi đến bệnh viện, bà lại không đủ dũng cảm để tiếp tục. Nhất là sau khi nghe bác sỹ nói những hệ luỵ của việc phá thai.

     Cũng vào thời điểm bà Son rối ren và suy sụp nhất, một người đàn ông đã nâng đỡ và chăm sóc cho bà. Đó chính là người chồng sau này của bà. Ông là một đồng nghiệp cùng công ty, luôn luôn quan tâm giúp đỡ bà trong công việc. Ông đối xử với mọi người đều rất đúng mực, cũng rất kín kẽ trong tình cảm nên bà không nhận ra lâu nay, ông dành một sự quan tâm rất đặc biệt.

     Ông như một cứu tinh đúng vào lúc bà đang rơi vào vực sâu của tuyệt vọng. Khi ông thổ lộ tình cảm bà đã rất bất ngờ. Vì không muốn lừa dối ông nên bà đã kể cho ông nghe hết mọi chuyện. Ông không những không từ bỏ mà còn luôn ở bên trong những lúc bà cô đơn nhất, ông không bận tâm đến quá khứ của bà, còn sẵn sàng trở thành cha của đứa trẻ trong bụng bà. Sự chân tình của ông đã khiến bà rung động, đó có thể không phải là tình yêu trai gái mà chỉ là sự biết ơn sâu sắc bà dành cho ông. Nhưng vốn dĩ, hôn nhân không phải lúc nào cũng được xây dựng trên cơ sở hai người yêu nhau. Đôi khi đối với người phụ nữ, đó chỉ là việc tìm được một người đáng để gửi gắm, để có một cuộc sống bình yên và ổn định.
Bà cũng chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn như vậy. Trong suốt thời gian chung sống, ông không bao giờ nhắc lại quá khứ của bà. Ông dành tình yêu thương cho Seungwan như chính con ruột của mình. Tất cả mọi người, kể cả mẹ bà, chị gái và anh rể - những người không hề biết, không hề nhớ về cái đêm hôm đấy đều mừng cho hạnh phúc của họ, cho những đứa con xinh xắn của hai người. Chỉ có duy nhất hai vợ chồng bà mới biết, Yeri mới thật sự là con ruột của ông.

     Khi Yeri năm tuổi, chồng bà qua đời vì tai nạn giao thông. Đó là một mất mát rất lớn đối với bà. Cả đời này, bà Son nợ và biết ơn người đàn ông đó rất nhiều.

     Sự thật đó, bà muốn nó mãi mãi bị chôn vùi. Chỉ có điều tạo hoá trớ trêu, hai đứa trẻ đáng lẽ không nên gặp nhau lại đã gặp nhau. Mà điều đau buồn hơn là, giữa hai người lại nảy sinh tình yêu nam nữ.
Seungwan và Joohuyn - Chị em họ, cũng là chị em ruột.

     Khi biết được sự thật này, Bà Son sốc đến không thở được. Tại sao ông trời ông trừng phạt bà, lại dồn hết sự đày đoạ lên những đứa con, đứa cháu vô tội của bà.

     Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và chờ mong của con gái, lòng bà dội lên một nỗi đau vô hạn. Seungwan đã từng suy sụp một lần vì tình yêu, bà không can lòng vùi dập niềm hạnh phúc vừa mới nhen nhóm ấy.

     Nhưng nếu bà không ngăn cản, cái kết sẽ còn đau khổ hơn.

     Vì thế, bà chỉ biết đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn con, nhẹ nhàng mà dứt khoát:

     "Mẹ xin lỗi. Nhưng hai đứa nên chấm dứt đi."

     Một câu nói làm Seungwan sững sờ.

     Giữa hai người, dù cho có tìm được hàng trăm lý do để kết hôn, cũng không tìm được một lý do để chấm dứt. Seungwan và Joohuyn đều đã lớn, có nghề nghiệp ổn định, độ tuổi cũng rất phù hợp để xây dựng gia đình. Hơn nữa, bà Son rất quý mến Joohuyn, bà Park cũng rất có thiện cảm với Seungwan... Điều quan trọng là cả hai còn đang độc thân. Vậy vì sao phải chấm dứt?

     "Mẹ... mẹ nói gì vậy?" Seungwan hỏi lại, cô không tin những gì mình vừa nghe được.

     Bà phải trả lời thế nào đây? Phải nói ra cái lý do đầy đau đớn và xấu hổ kia ư? Hay là nói rằng số mệnh hai đứa không hợp nhau, lấy nhau chắc chắn sẽ khổ, hoặc là vì bà không thích bà thông gia một chút nào. Nhưng nhìn vào đôi mắt Seungwan, bà đã nuốt ngay cái ý định nói dối kia vào bụng. Vì bà biết, với tính cách của Seungwan, ngoài sự thật ra không gì có thể ngăn cản, dù sự thật đó hết sức đau lòng. Và thực sự lúc này, bà cũng không muốn thốt ra bất cứ một lời nói dối nào nữa, hay đúng ra là bà không còn đủ sức lực để nói dối, điều đó quả thật rất mệt mỏi.

     Vì thế, bà Son oà khóc và kể cho con nghe tất cả sự thật. Ngoài sự thật và câu: "Mẹ xin lỗi" ra, bà thực sự không còn biết nói gì.

     Seungwan như nghe kể một câu chuyện rất xa xăm. Từng lời của bà đều là những mũi kim đâm vào trái tim đã một lần tổn thương của cô. Những vết sẹo cũ chưa lành lại bị những vết thương mới đè lên, cảm giác đau đớn và bỏng rát vì thế mà tăng lên gấp bội. Đôi mắt cô hằn lên những tia máu đỏ hoe, gương mặt tái nhợt...

     "Sau đó mẹ biết tin bác gái con bỏ đi, chỉ để lại một tờ giấy nhắn rằng bác cần đến nơi yên tĩnh để suy nghĩ một vài chuyện, cả nhà đừng đi tìm. Bây giờ nghĩ lại, bác rể con có nói hôm đó bác gái đến bệnh viện, có lẽ đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ."

    Seungwan chỉ ngồi chết lặng không thốt lên câu nào. Cô nhớ hồi nhỏ, tụi bạn cô có lần nói sao cô chẳng giống bố chút nào. Khi cô vào công ty, mọi người bảo cô và bác rể nhìn như hai bố con ấy.
Những câu nói đó, trước nay cô chỉ cười trừ và không hề để tâm, bây giờ tất cả lại vang lên rõ mồn một bên tai.

     Có lẽ số phận đã sắp đặt cho con đường tình yêu của cô không bằng phẳng, cho những người cô yêu không thể ở bên cô. Đáng lẽ sau sự ra đi của Irene, cô phải không cho phép trái tim mình rung động thêm một lần nào nữa, vì nỗi đau khi con tim bị tổn thương cô đã từng nếm trải, nó còn đau đớn hơn vết thương da thịt rất nhiều. Mà điều làm cô đau hơn cả đó chính là phải để Joohuyn chấp nhận sự thật này.
Có lẽ khổ đau là một phần của cuộc sống, và chúng ta không còn cách nào khác là phải chấp nhận nó.
Không chấp nhận thì biết làm sao đây? Cô không thể kết hôn với chị họ của mình. Nói một cách chua xót hơn, không thể kết hôn với chị gái ruột của mình.

     Bà Son vừa nói vừa khóc lên khóc xuống. Làm phụ nữ thật tốt, những khi buồn tủi có thể oà khóc thật to, không phải kiềm lòng giấu nước mắt vào trong. Seungwan biết, lâu nay mẹ anh có lẽ rất khổ tâm khi phải sống mà che đậy sự thật này. Cùng với những thăng trầm của thời gian, bà cũng già đi với những bộn bề lo toan của cuộc sống, dốc lòng chăm sóc cho chồng con, mỗi khi đêm về lại tự giam mình trong cảm giác tội lỗi.

     "Mẹ đừng khóc nữa. Không phải lỗi của mẹ."

     Seungwan cố gắng tìm những lời an ủi bà Son, dù rằng giờ đây cô mới chính là người cần được an ủi nhất.

     "Con không trách mẹ chứ?"

     Seungwan lắc đầu. Cô biết bà đáng thương hơn, nhưng cô cũng không thể nhẹ nhàng thốt lên câu không đáng trách.

     Vì thế Seungwan chỉ lẳng lặng đứng lên đi về phòng.

     Khi con tim đã quá đau rồi sẽ không còn cảm giác đau nữa...

     Seungwan ngồi xuống mép giường nhìn ra bên ngoài. Từng giọt mưa mùa đông vẫn đang lặng lẽ rơi trong màn đêm. Gió thổi tấm rèm khẽ bay bay. Trước đây, Joohuyn vẫn thường đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn chậu xương rồng trên lan can trước ban công phòng. Đôi mắt Joohuyn trong veo, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt chị một nét trong sáng và thuần khiết, chỉ tiếc khi đó Seungwan không nhìn thấy được.

     Chị mỉm cười, một nụ cười rất xa xăm:

     "Seungwan thích nhất là hoa gì?"

     "Không thích hoa gì cả."

    Khi đó, em cảm thấy chị thật phiền phức.

     "Chị thích nhất là hoa baby."

Seungwan không có chút hứng thú gì với sở thích này của chị.

" Không hỏi tại sao sao?"

"Tại sao?" Seungwan chỉ tự nhiên mà thốt ra, không chút biểu cảm.

"Vì màu trắng của nó rất thuần khiết. Không ai cắm nó vào riêng một lọ cả. Thông thường nó hay được cắm chung để làm nền cho những bông hoa khác, những bông hoa đó vì thế mà trở nên đẹp hơn rất nhiều. Người ta thường không quan tâm đến những vật phụ, nhưng nếu không có phụ thì làm sao có chính chứ?"

"Chị nói với tôi những điều này để làm gì?"

"Chị chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Hoa hồng luôn muốn được cắm bên cạnh hoa baby vì nó nghĩ rằng như vậy vẻ đẹp của nó sẽ càng lung linh hơn. Vì thế khi cắm một mình, hoặc khi đặt cạnh những cành hoa khác, nó thấy vẻ đẹp của mình dường như không còn nữa. Thực ra đó chỉ là cách nghĩ phiến diện của hoa hồng. Vẻ đẹp của nó vốn dĩ không hề thay đổi, dù nó có đặt cạnh một nhánh hoa baby hay một cành thược dược. Con người cũng vậy, họ là nhân vật chính trong cuộc đời của mình, dù xung quanh có những thay đổi thế nào, họ vẫn có thể tồn tại với chính những giá trị mà mình đang có."

Khi đó, khóe miệng Seungwan chỉ kéo ra một nụ cười nhạt. Câu chuyện đấy chẳng có gì là hấp dẫn.
Nhưng bây giờ, Seungwan thực sự muốn được nghe chị kể những câu chuyện nhạt nhẽo như thế. Seungwan thấy nhớ da diết giọng nói của chị, muốn nhìn thấy chị ngay lúc này, muốn được ôm chị vào lòng thật chặt.

Thì ra không chỉ cái chết mới có thể chia cắt tình yêu. Còn có những thứ đau lòng hơn cái chết, đó chính là số phận.

Số phận khiến cho hai người yêu nhau, dù còn sống vẫn không thể ở bên nhau.

Seungwan cầm điện thoại lên và bấm số của Seulgi. Cô muốn một lần say để quên đi mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net