Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Seungwan lật chăn ra và cho chân xuống đất tìm dép, không ngờ lại đạp vào đầu Joohyun.

    "A!" Joohyun nhăn mặt kêu lên, cô xoa xoa đầu từ từ mở mắt.

    Seungwan vội rụt chân lại, cô hỏi theo phản xạ tự nhiên:

    "Ai vậy?"

   "Tôi." Joohyun vừa kịp tỉnh ngủ, đáp, mắt không nhìn Seungwan.

    Từ nhỏ tới giờ, Seungwan quả thật chưa từng gặp ai lì như vậy nên cũng không kịp trang bị cho mình kinh nghiệm để đối phó.

    "Cô còn chưa về sao?" Seungwan khẽ cau mày.

    Joohyun đứng dậy phủi phủi quần vì nhận ra nãy giờ mình đang ngồi dưới đất.

    "Đã bảo là coi chưa uống thuốc thì chưa về được mà."

    Thế mà Seungwan vẫn cho rằng khi nãy Joohyun chỉ hung hăng tuyên bố như vậy, trong khi cô ngủ Joohyun sẽ ngán ngẩm mà bỏ về.

    Joohyun ngồi xuống bên cạnh Seungwan, khuôn mặt cô vẫn rất bơ phờ vì vừa ngủ dậy, cô hỏi , giọng mệt mỏi:

    "Bây giờ cô uống thuốc được chưa?"

    Seungwan bỗng cảm thấy có chút động lòng. Là Joohyun đang quan tâm đến cô cơ mà, thái độ của cô như vậy liệu có phải hơi quá đáng không? Dù gì Joohyun cũng là con gái. Seungwan không hiểu mình có đang bắt nạt và làm lãng phí thời gian của Joohyun hay không? Bệnh nhân của Joohyun cũng đâu phải chỉ mình Seungwan. Nếu ai cũng như vậy thì có lẽ cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Phải suy nghĩ rất lâu, Seungwan mới có thể nói với Joohyun bằng một giọng không thể nhỏ hơn:

    "Thuốc đâu?"

    Và tuy không nhìn được, Seungwan vẫn cảm nhận mắt Joohyun đang tít lại vì sung sướng. Không hiểu sao trong lòng Seungwan cũng có một chút vui vui. Dường như khi có thể khiến người khác cười, bản thân mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

    Nhưng Seungwan còn chưa kịp đưa viên thuốc vào miệng thì Joohyun bỗng ngăn lại, cô như vừa phát hiện ra một điều gì đó.

    "A... Không được. Cô còn chưa ăn gì. Bụng đói mà uống thuốc vào sẽ hại dạ dày lắm."

   "Thôi không cần. Có mỗi một viên, thành dạ dày của tôi dày lắm, không thủng được đâu."

   Joohyun lườm cô.

   "Không thủng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Ngồi đó đợi tôi, tôi xuống nhà xem có gì ăn không."

    Rồi không đợi Seungwan trả lời, Joohyun đã chạy nhanh ra khỏi phòng. Hai mươi phút sau, Joohyun bê lên đặt trước mặt Seungwan một bát cháo thịt trứng. Joohyun phải nấu rất nhanh vì sợ Seungwan chờ lâu quá mà thay đổi ý định.

    "Trong tủ lạnh còn mỗi thịt và trứng nên tôi chỉ nấu được thế này thôi, cô ăn tạm vậy."

    "Cô nấu ư? Thế chị Han đâu?"

    Chị Han là người giúp việc nhà Seungwan.

    "Tôi không biết, không thấy ai ở nhà cả."

    "Cô ở trong bếp nãy giờ à?"

    Joohyun gật đầu:

    "Ừ, sợ cô đợi lâu nên tôi nấu cháo cho nhanh.  Ăn mau đi còn uống thuốc."

    Seungwan không vội ăn mà ghé mũi xuống hít hít, Joohyun ngạc nhiên:

   "Cô ngửi cái gì vậy? Tôi không cho thuốc độc ."

    "Tôi xem có mùi cháy không." Giọng Seungwan đầy giễu cợt.

    "Tôi có phải là tiểu thư đài cát đâu mà đến nồi cháo cũng không biết nấu. Cô đừng xem thường người khác quá."

    Seungwan bê bát cháo lại gần hơn và khuấy nhẹ. Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi cô, kích thích các giác quan còn chưa tỉnh ngủ. Cũng vẫn chỉ là cháo trứng và thịt, không biết Joohyun còn cho thêm gì nữa mà lại có mùi thơm dễ chịu vậy. Seungwan múc lên một thìa và từ từ cho vào miệng. Joohyun lặng lẽ ngồi nhìn cô ăn, một lúc sau Joohyun đỡ lấy bát cháo trong tay Seungwan và cả cái thìa đang cầm trên tay.

    "Đưa đây tôi bón cho. Cô ăn thế này đến bao giờ cho xong bát cháo." Joohyun nói với một vẻ thiếu kiên nhẫn.

    Rồi Joohyun cẩn thận thổi nguội từng thìa và đút cho Seungwam. Điều ngạc nhiên là Seungwan ngoan ngoãn há miệng như một đứa trẻ mà không hề phản ứng gì. Vì mùi vị của bát cháo quá hấp dẫn hay vì những ngày ở bên cạnh Joohyun đã dần dần làm cô thay đổi.

    Thời gian thì ra lại có sức mạnh kỳ diệu đến vậy, có thể khiến cho hai con người vốn rất khó chịu khi gặp nhau không còn ghét nhau nữa.

    Joohyun nhìn thấy có một chút hy vọng ở tương lai. Dù rằng Seungwan vẫn không đồng ý phẫu thuật mà chỉ chấp nhận uống thuốc.

    Nhưng như thế cũng đã là rất tốt rồi.

    Joohyun lại khoanh một vòng tròn vào tờ lịch năm, công trình thuyết phục của cô đã kéo dài được gần hai tháng, không biết còn phải đợi bao lâu nữa để hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net