Bonus: Ngày đông (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi quen biết Seungwan vào những ngày cuối tháng tám, khoảng thời gian cuối thu sót lại chút ấm áp dịu dàng, chẳng mấy chốc, tôi và em đã cùng nhau bước vào mùa đông.

Khi những bông hoa tuyết đầu tiên rơi xuống, đúng lúc ấy, vừa hay tôi đã kịp hôn Seungwan dưới mái hiên nhà. Seungwan vẫn còn ngượng lắm, chút ngượng ngùng của tuổi mới lớn, nhưng cũng đủ bạo dạn của tuổi thiếu niên. Seungwan dần thay đổi cuộc sống của tôi, thế giới ngổn ngang trong tôi được em lấp đầy bằng tình yêu quá đỗi ngọt ngào.

Tôi bỏ hai tay mình vào áo khoác rồi đứng chờ Seungwan trước hiệu sách, tầm hơn bảy giờ tối em sẽ tan lớp học thêm trở về. Tôi vừa đóng cửa thì vừa kịp lúc Seungwan nhanh chân bước về phía tôi. Tôi nghĩ đây là khoảnh khắc đáng mong chờ nhất trong ngày. Tôi cong môi cười khi nhìn em chạy về phía mình, dưới ánh đèn màu cam ấm và trong làn tuyết trắng rơi lất phất. Tôi vươn tay ra đón lấy tay em, những ngón tay theo bản năng đan chặt vào nhau.

"Sao chị không ở trong hiệu sách đợi, ngoài này lạnh lắm."

"Chị vừa đóng cửa đấy thôi!"

Em nhăn mặt, tôi vì thế mà lay tay em bảo rằng lần sau sẽ không ra ngoài nữa mà ngoan ngoãn đợi em ở bên trong tiệm sách. Phải thế thì Seungwan mới gật đầu cho qua.

Tôi cùng Seungwan về nhà, em bảo muốn ghé vào nhà tôi một chút, tôi ấp úng một lúc rồi mới đồng ý. Không phải vì không muốn em ghé qua, mà là vì Seungwan sẽ lại cằn nhằn lối sống của tôi mất.

"Chị lại uống rượu á?" Seungwan cao giọng về cuối câu.

"Ờ thì... Một chút thôi! Em thấy đó... chai soju chỉ vơi một nửa thôi!" Tôi ngập ngừng.

Tôi cố lý giải và khả năng cao là Seungwan sẽ ném hết số rượu còn sót lại trong tủ lạnh nhà tôi. Nhưng hình như đã đến giới hạn nào đó của em rồi, ví dụ như số lần em nhắc nhở tôi về việc uống rượu đã vượt mức cho phép.

Hình như là giận rồi!

"Xin lỗi... chị không uống nữa là được rồi!"

Tôi ngồi xuống cạnh em, nhẹ giọng tỏ ra mình có lỗi. Seungwan không để tâm đến lời tôi đang nói, em lấy ra trong cặp một tờ giấy rồi lại lấy thêm chiếc bút dạ đen. Tôi chăm chú nhìn xem em viết gì, chữ em tròn trĩnh rõ ràng viết một dòng thật đậm.

Cam kết.

Seungwan viết. Tôi há hốc nhìn em. Dù có vẻ hơi trẻ con nhưng mà nếu ký vào đấy thì xem như phải có trách nhiệm giữ lời hơi là nói suông. Tôi xoa xoa thái dương nhìn em nghiêm túc viết.

"Seungwan à... cái này... soju cũng đâu có hại gì... một chút thôi cũng không được sao? Chị đang cố gắng bỏ thuốc ngủ, phải từ từ chứ."

Seungwan đưa giấy cam kết cho tôi, em nhướng mày, tôi đành phải thỏa hiệp, dù sao so với việc không gặp em thì thà tôi không uống rượu thì hơn.

"Biết rồi... chị ký là được mà."

Em dán tờ cam kết chễm chệ lên tủ lạnh, em không lấy số rượu trong tủ ra đem bỏ mà cứ để đấy, có lẽ lần sau em ghé qua sẽ kiểm tra.

"Em ở lại nhé?"

"Hả?"

Tôi đảo mắt vì Seungwan đột nhiên nói thế.

"Em ngủ lại một hôm nhé!"

Đột ngột thế...

Đó không phải lần đầu tiên Seungwan ngủ lại nhà tôi, dù cho em có ngủ lại thì tôi cũng phải nói rõ chuyện này, giữa tôi và em trước nay yêu đương trong sáng, chưa từng xảy ra việc vượt quá giới hạn đâu nhé. Vì em bảo là bà đã về quê thăm họ hàng rồi, mà ở nhà một mình thì sợ lắm, em nói thế nhưng tôi không biết có thật là em sợ không?

"Em ngủ trên giường đi... Chị sẽ trải đệm ngủ dưới sàn."

Tôi ôm chăn từ trong tủ ra, sắp xếp lại rồi loay hoay trải chúng ra. Dù sao tôi cũng là người lớn, tôi không thể cứ thế mà ngủ cùng giường với em, tôi là một người đứng đắn mà.

"Sao phải thế ạ? Chị ngủ trên giường đi!"

"Hả?" Tôi mím môi hỏi lại. "Vậy cũng được sao?"

"Nhà của chị mà... Để em ngủ dưới sàn."

"Không...Không đâu!" Tôi xua tay "Em cứ ngủ trên giường đi."

"Vậy chị có thể ngủ trên giường mà. Em ngủ ngoan lắm, không phiền đến chị đâu, giường cũng rộng mà."

Tôi thấy câu chữ của em cứ xoay vòng trong đầu tôi. Có phải Seungwan thật sự chưa đủ lớn không? Hay là trong phút chốc em chỉ ngây ngô nói thế thôi? Người lớn thì không nghĩ đơn giản như em đâu.

"Thế... C-chị... ngủ cùng em nhé. Đ-Đừng nghĩ nhiều."

Seungwan chớp mắt, ngây ngốc gật đầu.

"Nếu không ngủ được thì bảo với chị nhé, chị sẽ xuống sàn ngủ."

Tôi nói thế thôi, sự thật thì tôi mới là người không ngủ được ấy chứ. Tôi cứ trằn trọc mãi, mắt nhìn chầm chầm trần nhà, tôi cũng chẳng dám nhìn em, trong lòng ngực cứ nhộn nhạo không yên. Với cả, cũng đâu phải người tu hành gì, tôi mà một tâm thanh tịnh khi nằm cạnh em mới là chuyện đáng lo ấy!

"Joohyun..."

Tim tôi như nhảy vọt một nhịp.

"...Chị không ngủ được ạ?"

Hai tai tôi nóng ran.

"Ừ, vì đột nhiên cảm giác lạ quá... mà bình thường chị cũng đã ngủ trễ rồi. Em đừng bận tâm. Mau ngủ đi."

Seungwan cuộn người trong chăn, em tròn mắt nhìn tôi. Tôi cảm nhận được dưới chăn tay em nắm lấy tay tôi, hơi ấm từ tay em chạy dọc theo đầu ngón tay tôi truyền đến xúc cảm lạ lẫm.

"Seungwan... đừng nhìn chị như thế! Chị sẽ thức cả đêm mất." Tôi thành thật.

"Chị... em có thể ôm chị không?"

Hơn thế cũng được nữa là...

"Được mà"

Tôi thả ra một hơi nhẹ nhàng, nghiêng người luồn cánh tay qua gáy em kéo em ôm vào lòng. Tôi hôn nhẹ lên trán em thay câu chúc ngủ ngon, nhưng tôi lại tham lam hơn, hôn lên chóp mũi em và dừng lại ở môi.

Em khiến tôi phát nghiện, đó là lý do vì sao tôi luôn dè dặt khi đối diện với em, tôi không còn sợ tình cảm không vững bền, tôi sợ bản thân mình không kiềm lòng được. Tôi hôn em sâu hơn, đến khi hơi thở trở nên khó nhọc.

"Joohyun... nói thật thì, còn vài tháng nữa em mới đủ mười tám." Seungwan thì thầm.

Chết tiệt! Mặt tôi nóng bừng.

"Chị xin lỗi! Ngủ thôi!"

"Vâng!"

"Chị vẫn là nên ngủ dưới sàn thì hơn!"

Seungwan bật cười vì tôi thật sự bò khỏi giường rồi trải chăn ngủ bên dưới. Em nằm ôm gối nhìn tôi, không hiểu vì sao bầu không khí cứ trở nên ngượng nghịu một cách vô lý như thế.

Tôi xoay người, ngẩng lên đối mắt với Seungwan. Bên ngoài gió mạnh, có lẽ tuyết đã phủ kín mặt sân. Dù ngủ dưới sàn đương nhiên sẽ lạnh hơn, nhưng tôi lại thấy ấm áp vô cùng.

"Em kể lại câu chuyện lần trước cho chị nghe đi..."

"Chuyện gì cơ?"

"Chuyện con thỏ và con sóc ấy...lúc trước chị chỉ nghe được vài câu là ngủ mất, đến giờ vẫn chưa nghe được đến đâu cả."

"À... là chuyện đó. Chị nghe rồi sẽ lại ngủ mất thôi."

"Lần này chị sẽ nghe đến cuối."

Seungwan trầm ngâm nhìn tôi. Tôi em hắng giọng điềm đạm kể.

"Ở rất sâu rất sâu trong một khu rừng, có một chú sóc chuột và một chú thỏ nhỏ..."

Nghe Seungwan bắt đầu chậm rãi kể chuyện tôi chớp mắt kéo chăn lên nằm cuộn trong chăn chờ nghe tiếp. Giọng Seungwan rất trầm ấm, dịu dàng, như giai điệu thì thầm ngân bên tai.

"Sóc chuột muốn kết bạn với thỏ nhỏ nên ngày nào cũng đến tìm thỏ nhỏ. Ban đầu chú thỏ nhỏ rất lạnh lùng xa cách. Nhưng Sóc chuột không bỏ cuộc cứ đến tìm thỏ nhỏ để kết bạn..."

"Cho đến một ngày..."

Tôi nằm trong chăn vẫn nghiêm túc nghe câu chuyện của Seungwan kể.

"Cho đến một ngày nọ... thỏ nhỏ cũng cảm động trước sóc chuột, sau đó thỏ nhỏ bị sóc chuột ăn thịt! Hết!"

"Yah!"

Tôi ngồi bật dậy, biểu tình trước câu chuyện lãng xẹt của em. Vậy mà bao lâu nay tôi bị cậu chuyện ngớ ngẩn ấy lừa đi ngủ mà không hay biết gì! Đúng là trẻ con mà. Đáng nói là tôi đã ba mươi tuổi đầu lại bị Son Seungwan mới mười tám trêu chọc. Thật là...

Seungwan ôm bụng cười tôi. Em nói biểu cảm của tôi lúc bị trêu thú vị lắm. Có gì mà thú vị đâu chứ! Vì chuyện này mà tôi mất ngủ cả đêm mất. Tôi trùm chăn kín đầu nằm xuống, không quan tâm em nữa.
Seungwan một chốc sau lại lay lay vai tôi qua lớp chăn dày.

"Em đùa thôi... em kể lại là được chứ gì? Chị cứ như trẻ con ấy! Được rồi! Được rồi! Em kể lại từ đầu đây! Nhé!"

Tôi nghe Seungwan nói nhỏ nhỏ bên tai. Rồi em lại chậm rãi kể lại từ đầu. Tôi khẽ cười, trong một số trường hợp, dù tôi là người lớn hơn nhưng Seungwan lại thường hay thoả hiệp trước tôi.

Seungwan lại bắt đầu câu chuyện cũ mèm đó. Với tôi nó như một liều thuốc giúp tôi ngủ ngon vậy. Tôi không biết đó là câu chuyện thế nào, nhưng tôi nghĩ nó sẽ đẹp giống như những câu chuyện cổ tích của Disney mà bọn trẻ thường xem. Bắt đầu bằng "Ngày xửa, ngày xưa" và kết thúc bằng "Họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời."

Tôi cứ nghĩ thế rồi chìm vào giấc ngủ, giữa ngày đông lạnh buốt, bên ngoài là tuyết rơi trắng trời nhưng bên trong nhà là không khí ấm áp và giọng Seungwan cứ êm êm bên tai như một câu chuyện cổ tích thật sự.












____________________________

Có (1) chắc chắn sẽ có (2) nhưng mà khi nào có thì tui khum biết :))))

Tui chỉ muốn nói là cảm ơn mn rất là nhiều luôn. Cmt của mn làm tui vui cả ngày í 💗

Đăng chap trước ngày 21 vì ngày mai bận xĩu rồi!

Cuối cùng, chúc mn ngày mai thật vui vẻ cùng các chị nhà mình nhé 💚💙💗💛💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net