Chap 10 : Sa Ngã^.^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

S bao ngày lên núi tịnh tâm tu luyện...tui cũng đã trở lại

_______________________

Cô mím chặt môi kìm lại cơn nóng Đang bốc hỏa trong lòng mình . Cô phải cưới hắn , người mà chín năm qua cô chưa hề có một tí tình cảm nào!!!Cô phải làm việc này vì ba mẹ của mình.

Vào năm cô 19 , cô nhận được bức thư , đó là do dì Hai , họ hàng xa của cô gửi... Cách đây  cách đây mấy năm công ty gia đình cô bị xuống dốc nợ nằn do bị giai chức lừa gạt . Ông và bà phải đi qua Mỹ để làm việc chống đỡ nhưng không được . Trước đó họ cũng biết rõ cơ hội thành công rất thấp nên đã gửi gắm nhờ hai người bạn thân chăm sóc cô , đó là chủ tịch và phu nhân Bae . Không chỉ vậy , họ quyết định gả con gái của mình theo yêu cầu của nhà Bae.

-"Hai cậu cứ yên tâm . Hãy cho Wendy làm dâu trong nhà tớ !!!Tớ sẽ chăm sóc nó như con ruột của mình!!"

Bà Bae nắm tay ba Son khẳng định.

Cuối cùng ba mẹ cô đã đồng ý. Họ muốn cô sống một cuộc sống thật tốt và được cảm nhận tình yêu thương một cách trọn vẹn.

Sau 2 năm qua Mỹ , Ba mẹ cô bị tai nạn xe nên đã mất mạng. Đọc tới dòng đó , tim cô hơi co thắt lại , cô muốn khóc mà tại sao nước mắt không rơi . Niềm uất ức cứ nghẹn ở lòng ngực . Đau lắm!!! Khó chịu lắm !!Bức thư còn kèm thêm một cái vòng cổ và một tờ giấy nhỏ : "Con gái yêu!!! Ba Mẹ xin lỗi con nhé !!!hãy sống tốt và......"

Nửa bức thư còn lại đã bị xé mất. Được , gả cho Irene thì cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp hơn , với lại ba mẹ chị đã có công nuôi dưỡng cô .Không thể làm họ thất vọng được!! Ăn quả nhớ kẻ trồng cây!!

-" Cô đang suy nghĩ gì đấy!!"

Câu hỏi của anh đẩy cô ra khỏi giấc mộng quá khứ.

-" Không có gì!! Vu vơ thôi!"

Chính xác, vu vơ mà,  gió thổi nhẹ cũng sẽ bay mất . Đó là quá khứ mà cô cần phải quên!! Tương lai phía trước tới , hãy hướng tới.

Cô nhắm mắt lại , nở một nụ cười mãn nguyện. Chị nhìn qua cô khẽ mỉm cười.

Chiếc xe màu trắng chạy dong dong trên con đường.

Định mệnh!! Nhân duyên điều  đó có thật không??

_______________________

Hạnh phúc trong tầm tay...
Rất gần để với tới..
Sao em lại vô tâm..
Để tôi trong bóng tối..

....

.....

Cô nằm dài trên bàn học ngủ không biết trời trăng mây gió.Miệng thì vẫn lẩm bẩm mấy bài học như thần chú , chiếc điện thoại kế bên reo lên không ngừng. Một bóng người cao ráo đi tới bên cô , lén vén vài sợi tóc phủ trên khuôn mặt kia rồi lại phì cười. Anh lấy một cuốn sách trên bàn rồi gõ cái bốp vào đầu cô nhóc mê ngủ kia.

-" Ây da!! Đau quá!! Ai chơi ác vậy?"

Cô ôm đầu hét toáng lên khiến chị muốn cười to hơn.

-" Chuột ngốc!! Ngủ chảy cả nước bọt!! Con gái gì kì thế!"

Cô ngước mặt lên thấy chị đang nhìn mình nó rộng đùa cợt . Cô tức giận quát lại.

-" Chị hắc ám!! Ai lại đánh vào đầu tôi như vậy?"

-" Vậy không biết ai lúc nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của tôi mà đá thế?? " Chị làm điệu bộ giả ngô, làm như con nít không bằng.

Wendy hông thèm nói chuyện với chị nữa , cúi mặt ngồi làm bài tiếp . Chị lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh , tiện tay cướp luôn cuốn tập.

-" Nè!! Trả tập cho tôi!"

-" Để coi nào!!Kinh tế tài chính..Động sản. Cô sắp thi rồi sao?"

Cô với tay lấy lại cuốn tập , môi thì chề ra như 1 con vịt.

-" Vâng!! Thế nên chị đừng làm phiền tôi học bài!"

-" Có câu hỏi khó gì không? Tôi có thể giúp".

Co nghiêng đầu nhìn sang chị : c
Câu mình không biết nhiều bao la vô số kể . Chị thì đậu Đại học Harvard ở Mỹ . Ngu sao không hỏi! Nhân tài trước mặt mà tại sao trước giờ không phát hiện ra!! Hớ hớ!

-" Câu này nè! Tôi ngu cái này lắm luôn!"

Cô chỉ tay vào tập.Mắt thì tròn xoe nhìn như đang cầu xin . Đáng yêu quá đi.

-" Trong trường hợp này cô phải đi hỏi trực tiếp đối tác làm ăn hoặc kêu làm lại hợp đồng. Mức giá để chuyển đi quá cao so với thị trường mà hợp đồng lại không ghi rõ lượng chính xác.  Như thế nếu việc làm ăn này có vấn đề , như vậy khả năng lỗ sẽ rất cao đấy!"

Cô gật đầu đồng ý rồi hỏi thêm vài câu nữa , chị thì cứ trả lời liên tục mà không hẻ than vãn lời nào.

Cô nhìn xuống đồng hồ thì cũng đã bốn giờ chiều rồi.

-" Hôm nay chị không đi làm sao?"

-"Ừ"

Sáng hôm sao tại công ty

Irene đang coi giấy tờ thì cô thư kí bước vào.

-" Giám đốc!! Bản hợp đồng hôm qa...!"

-" Bị hủy rồi phải hông??" Chị ngước mặt lên hỏi.

-" Vâng....Chủ tịch Trương đã rất tức giận đấy , mà lần làm ăn này...Nếu thành công sẽ đem một số vốn cho công ty... giám đốc có muốn tôi hẹn một cuộc họp để xin lỗi không??"

Irene vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng của mình , điềm tĩnh nói :" Không cần... tự tôi sẽ giải quyết"

Cô thư kí xinh đẹp khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài .

Chị liền lấy điện thoại và bấm 1 dãy số quen thuộc.

Cuộc gọi được kết nối ,

-" Irene !! Về nước hồi nào!! Mà không gọi cho đây 1 tiếng!"Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng nói trầm

Chị vui vẻ trả lời :" Park Sooyoung ! Cậu vẫn nóng tính như xưa! Bình tĩnh nào!"

-" Đi suốt 5_6 năm không chịu liên lạc gì cả ! Tớ đây là bạn chí cốt ! Nghĩ sao mà bình tĩnh cho được! "

-" Thôi bỏ qua chuyện đó! Tớ nhờ cậu 1 chuyện! "

Irene cười khoái chí :" Vụ bản hợp đồng hôm qua chứ g8 ! Đừng lo , tớ sẽ nói với ba dùm cho . Mà hôm qua tới giờ họp mà cậu chạy đi đâu vậy?"

-" Chút chuyện thôi!"Chị thản nhiên trả lời.

-" Thôi khi nào gặp nói chuyện nhé! Bye!"

-"Ừ"

Gác máy xuống , chị dựa lưng vào ghế thở dài như trút được gánh nặng. Chần chừ một lúc,  anh lấy điện thoại gọi cho một người.

-" Gọi tôi có chuyện gì!?"Bên kia phát ra 1 giọng nữ.

-"_Trưa nay cô có tiết không? Đi ăn với tôi nhé?"

-"...."

-"Ừ! Anh rước tôi ở cổng đi!"

-"Ừ"

Gọi xong cho cô gái , chị khẽ mỉm cười. Một nụ cười mãn nguyện.

_________________

Một lời mời đi ăn với một chị gáo xinh đẹp thì đương nhiên là chấp nhận rồi . Ngày này qua tháng kia cứ trưa là ngồi cạp bánh mì thì chắc có ngày người ta cũng cho cô vô lò mà nướng luôn quá.

Chỉ số thần kinh ngại của cô rất thấp , những kẻ không có chính kiến hay lập trường thì toàn là kẻ vô dụng hay không có mục tiêu sống . Nhưng nếu như cô không ăn cả buổi trưa này , như vậy sẽ lãng phí cả một tuổi trẻ . Ăn là chính , ngại bỏ sau. Lập trường là ăn , mục tiêu là lấp đầy bụng. Như vậy thì cô sẽ góp công cho việc tăng kinh tế cho nhà hàng và  cả nước . Một bữa anh thôi , cũng không cần khách sáo, ăn sạch túi tiền cũng được . Ta đây dây thần kinh xấu hổ bị đứt rồi.

Sau cái ngày cô bị lôi lên xe trước mặt mọi người , không biết cô đã tốn bao nhiêu lít nước miếng mà giải thích cho Hải Quân , mà cũng nhờ con bạn lâu lâu nhờ được chút việc mà Irene có một nickname mới là :" Chị họ của Seulgi mới từ bên Mỹ về là một cô gái lưỡng tính thích cả trai và gái..." ( ặc ặc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman
Ẩn QC