bốn. ngày buồn nhất của một thập kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon không có một ý niệm rõ ràng về những cái "nhất".

Cậu hạnh phúc vì nhiều thứ – chiến thắng, cái ôm của mẹ, tình cảm của người hâm mộ, một bữa ăn nhốn nháo cùng đồng đội – cũng buồn bã vì nhiều thứ – thất bại, một bài hát não nề, dưa chuột trong cơm hộp, hay chỉ đơn giản là một trận ốm liên miên. Người ta thường hỏi rằng đâu là kỷ niệm vui nhất, đâu là kỷ niệm buồn nhất trong sự nghiệp tuyển thủ của cậu, và dầu cho bản thân Jeong Jihoon không chọn nổi một điều nhất định, cậu vẫn phải nặn ra một câu trả lời cho thoả trí tò mò của cánh phóng viên.

Không lý gì mà con người phải xếp hạng vui buồn của mình cả, cậu tự dặn lòng mình.

Suy cho cùng thì Jeong Jihoon vẫn là một cậu trai trẻ tuổi điển hình, thừa mứa tình cảm và đôi khi là dễ xúc động quá đáng. Cậu tin rằng cậu đủ cảm xúc để san sẻ đều cho tất thảy kỷ niệm cậu mang theo, không có vui nhất, không có buồn nhất, tất cả hỷ nộ ái ố đều được trái tim Song Ngư của cậu chăm chút rót đầy.

Vào ngày kỷ niệm mười năm ra mắt đấu trường chuyên nghiệp, Jeong Jihoon gặp lại câu hỏi kia một lần nữa.

"Xin hỏi, đối với tuyển thủ Chovy thì điều gì là điều đáng buồn nhất trong sự nghiệp của bạn?"

Cậu tần ngần một thoáng, vô thức liếc lên những băng ghế phía xa. Một bóng lưng mơ ảo lướt qua sau cửa kính phòng phân tích viên, đèn sân khấu treo cao chói chang che đi khuôn mặt người nọ, và trái tim cậu thắt lại.

Nếu họ biết em đang nghĩ đến anh, liệu anh có được coi là điều buồn nhất của em không?



𓂃 ࣪˖ ִֶָ⋅ᡣ𐭩 ་༘࿐



Jeong Jihoon đã ngủ rồi.

Han Wangho cuộn người trong chăn, hơi thở đều đặn nâng lên rồi hạ xuống của cậu luẩn quẩn sau mi mắt anh khép hờ. Thân nhiệt ấm nóng áp vào cẳng tay trần, da thịt lạnh lẽo của Han Wangho đã lâu không tiếp xúc thân mật với một cơ thể khác, dè dặt không dám nhích lại gần nguồn nhiệt kia. Cũng là những đêm trắng như này nhiều năm về trước, Jeong Jihoon ôm anh trong lòng, hai chân dài lộn xộn chen vào giữa hai chân anh, bàn tay to lớn phủ kín hai bàn tay nhỏ, từng ngón nóng ấm xoa những vòng tròn đều đều trên mu bàn tay anh lạnh toát.

Vẫn là chiếc giường này, vẫn là họ, Jeong Jihoon vẫn hướng về phía Han Wangho không chút phòng bị trong giấc mộng chập chờn, còn Han Wangho đầy hoài nghi quay đi nơi khác.

Cách đây chưa đầy hai tiếng, Jeong Jihoon vừa đẩy tới trước mặt anh một lời đề nghị quá nặng nề.

"Anh có muốn trở lại làm huấn luyện viên với em không?"

Cú sốc đầu tiên chính là quyết định giải nghệ của Jeong Jihoon. Nó đến nhẹ nhàng và bình thản, tựa áng mây ngang qua bầu trời vào một ngày nắng đẹp, và Jeong Jihoon chỉ mỉm cười, gần đây trời đẹp quá, em bỗng dưng muốn giải nghệ thôi.

Tất nhiên, cả hai đều biết đó chỉ là lý do trên bề nổi. Jeong Jihoon luôn tâm niệm rằng giải nghệ cũng như cái chết, sinh lão bệnh tử bất biến trên đời, việc đặt dấu chấm cho sự nghiệp tuyển thủ có chăng chỉ là vấn đề thời gian. Cậu đã hai mươi bảy, đã cống hiến máu xương của mình cho trò chơi khắc nghiệt này được một thập kỷ đằng đẵng, vậy nên dừng lại ở độ tuổi này cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm. Không buồn bã, không hối hận, không cắn rứt phân vân, Jeong Jihoon một buổi sáng thức dậy đã đưa ra quyết định rời đi.

Han Wangho bần thần ngồi bên mép giường, không khỏi nghĩ đến bản thân của ba năm trước. Anh giải nghệ vì chẳng còn lựa chọn nào khác, dù bản thân anh vẫn tự gồng gượng rằng mình còn đủ khoẻ để chạy đua thêm một năm nữa, nghĩa vụ quân sự không có thời gian để chờ một ai. Có tiếc nuối chứ, vẫn còn biết bao nhiêu thứ chưa đạt được, bao nhiêu khung cảnh chưa chứng kiến, nhưng khi tuổi tác trở thành một chướng ngại, Han Wangho chỉ có thể ngậm ngùi chia tay sàn đấu chuyên nghiệp mà thôi.

"Sau đó thì sao? Chẳng lẽ..."

Han Wangho bỏ dở câu hỏi ấy. Jeong Jihoon nắm tay anh, thành khẩn ngỏ lời.

"Em muốn trở thành huấn luyện viên. Anh có muốn trở lại làm huấn luyện viên với em không?"

Đây không phải chuyện có thể quyết định trong một hai câu nói, vì vậy Han Wangho im lặng. Có lẽ Jeong Jihoon sợ rằng anh sẽ từ chối, cậu vội vàng bổ sung thêm.

"Gen.G đã ngỏ lời với em từ đầu giải mùa hè rồi, nhưng khi đó em vẫn chưa đủ quyết tâm giải nghệ, chưa thể hứa hẹn trước điều gì. Họ cũng nói rằng anh từ chối lời mời của họ, hợp đồng huấn luyện viên hiện tại sẽ hết hạn sau Chung Kết Thế giới..."

Cậu ngừng lại, cẩn trọng quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, rồi mới khẽ khàng hỏi.

"Năm sau, anh có muốn trở lại thi đấu chuyên nghiệp không?"

Han Wangho nhìn xuống bàn tay mình được bọc gọn trong năm ngón tay của Jeong Jihoon, bần thần nhận ra đã gần một năm kể từ khi anh lựa chọn cách ly bản thân khỏi việc thi đấu.

Trở lại sàn đấu chuyên nghiệp là một câu chuyện phức tạp. Anh dành ra hơn một phần ba cuộc đời mình cho trò chơi này, hơn ai hết, anh hiểu điều đang chờ đợi anh nếu anh lựa chọn quay lại. Là những cơn đau đầu dai dẳng, là những vỉ thuốc trào ngược dạ dày nhét vội trong túi áo, là những cú ngã nghiệt ngã và bất ngờ, là áp lực chèn nghẹt lồng ngực quặn. Điều hoà lạnh toát ro ro phả gió mơn man sau gáy anh, Han Wangho nhớ bản thân mình trong căn phòng này nhiều năm về trước, mê man lên cơn sốc nhiệt giữa một vũng mồ hôi nhớp nháp của chính mình mà không dám bật điều hoà.

Đội trưởng Han Wangho đã không thể đưa đội tuyển của mình chạm đến cúp vô địch thế giới. Giả dụ anh lựa chọn quay lại, huấn luyện viên Han Wangho thậm chí sẽ phải gánh vác trên vai trách nhiệm lớn lao hơn. Trách nhiệm với chính mình, với những đứa trẻ mà anh sẽ dẫn dắt, và – nếu anh chấp nhận lời đề nghị của Gen.G – trách nhiệm với Jeong Jihoon.

"Không chỉ Gen.G, Hanwha cũng đã ngỏ lời với anh."

Jeong Jihoon gật đầu.

"Em biết."

"Câu hỏi của anh là, kể cả anh có trở lại làm huấn luyện viên thật, tại sao em nghĩ rằng anh sẽ đồng ý quay lại Gen.G với em? Anh có thể đến Hanwha kia mà."

Anh thầm chờ đợi sự im lặng của cậu. Han Wangho mong Jeong Jihoon đừng cho anh một lý do, mong cậu hãy ậm ờ không phản bác nổi, mong cậu hãy cứ giữ lại lời đề nghị nặng nề ấy cho chính cậu thôi. Cuộc chia ly mơ hồ năm đó là một nhát dao hiểm, để lại một vết rách đầm đìa máu mãi mãi không lành.

Nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, Han Wangho quay đi, ôm vào lòng nỗi sợ phải bắt đầu một lần nữa.

Nếu đã biết sẽ chia ly như vậy, thì bắt đầu để làm gì?

"Wangho-hyung, em biết anh quay trở lại LCK là có lý do cả. Anh có thể rời đi, cắt đứt mọi liên hệ với trò chơi này mà. Anh hoàn toàn có thể đi du lịch thế giới như anh mong muốn, ngồi chơi DNF cả ngày, hoặc làm bất cứ điều gì mà anh không được làm khi còn thi đấu. Nhưng anh vẫn ở đây."

Han Wangho bật cười đầy cay đắng. Anh quên mất rằng Jeong Jihoon cũng là một kẻ cứng đầu.

"Wang-ssi, anh đã hứa rằng sẽ cùng em khắc tên lên chiếc cúp vô địch cơ mà. Anh sẽ không thể hoàn thành ước nguyện này nếu chỉ ngồi trong phòng phân tích, điều đó chắc anh cũng biết. Em muốn cùng anh thử lại, vậy nên..."

Đừng mà, Han Wangho thầm nghĩ.

Xin em.

"Han Wangho..."

Xin em đừng giữ anh lại.

"Anh có muốn quay lại với em không?"

Tựa như một ngôi sao chết bỗng nhiên phừng phừng rực cháy lại, hơi nóng từ vòng tay cậu khiến cả cơ thể Han Wangho bắt lửa theo. Ánh sao hồng rơi vào lòng bàn tay anh lạnh lẽo, Jeong Jihoon dứt khoát dỡ bỏ tầng tầng lớp lớp bất an, chạm vào trái tim run rẩy của Han Wangho,

và ôm chặt anh vào lòng.



𓂃 ࣪˖ ִֶָ⋅ᡣ𐭩 ་༘࿐



Trước khi giấc ngủ nặng trĩu đến và đánh gục cả hai, Han Wangho ôm lấy sườn mặt cậu, ngón tay anh mân mê vết sẹo trắng trên gò má người kia.

"Jihoonie...em đã nghĩ về điều này rất lâu phải không?"

Jeong Jihoon nắm lấy tay anh, kéo xuống đôi môi nóng rẫy của mình, đặt lên lòng bàn tay một nụ hôn đầy chân thành.

"Thật ra, em mới bắt đầu nghĩ về việc thử lại với anh gần đây thôi."

Han Wangho thở dài, chậm rãi quay người về phía khác. Jeong Jihoon vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, lầm bầm nói trong cơn mơ.

"Đó là ngày buồn nhất của một thập kỷ..."



𓂃 ࣪˖ ִֶָ⋅ᡣ𐭩 ་༘࿐



Ở lễ kỷ niệm mười năm ra mắt đấu trường chuyên nghiệp, Jeong Jihoon gặp lại câu hỏi kia một lần nữa.

"Mười năm là một chặng đường dài, chắc hẳn bạn cũng đã trải qua đủ những cung bậc cảm xúc khác nhau. Người hâm mộ đã được nghe bạn chia sẻ niềm vui chiến thắng, vậy nên, lần này tôi xin được hỏi, đối với tuyển thủ Chovy thì điều gì là điều đáng buồn nhất trong sự nghiệp của bạn?"

Jeong Jihoon xoay khẽ chiếc mic trong tay, cúi đầu nhìn đèn sân khấu rải sao trên sàn nhà, trong lòng sớm đã có câu trả lời.

"Tôi không thể xác định được một ngày cụ thể, nhưng nếu là kỷ niệm buồn đối với tôi...có lẽ là một ngày đầu tháng mười một năm 2023."

Tháng mười một năm đó, Han Wangho rời khỏi cậu trong một ngày nắng đẹp trời. Nắng rót đầy những khoảng trời chơ vơ, cậu đứng phía trên con dốc nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, mang theo một bầu trời hoài bão muộn màng của anh về nơi xa tít tắp. Có lẽ chia ly sẽ là tốt hơn cho họ, có lẽ thay đổi sẽ đem lại nhiều chuyển biến tốt đẹp hơn...có lẽ, đúng như những gì Han Wangho đã sợ, họ phải rời xa nhau để tìm được cái kết họ chưa bao giờ có.

"Những năm trước khi tôi giành được chức vô địch, tháng mười một đối với tôi là một khoảng thời gian mơ hồ. Vì tôi không có kết quả tốt ở giải quốc tế, tháng mười một là thời gian để nhìn nhận lại bản thân mình. Có nhiều đồng đội cũ của tôi chọn rời đi tìm kiếm thử thách mới, vậy nên tháng mười một cũng là lúc nói lời tạm biệt."

Jeong Jihoon yêu sự nghiệp của cậu, yêu gia đình của cậu, vừa vặn thay, Han Wangho cũng nằm trong một vòng tròn giản đơn của những thứ cậu yêu thương. Nếu họ chia tay dứt khoát, đủ quyết tâm để giải quyết hết những khúc mắc còn vướng bận cả hai sau trận thua hôm ấy, có lẽ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn. Ấy vậy mà, Han Wangho lại biến mất theo một cách nhạt nhoà, dai dẳng và đau đớn đến bàng hoàng, cho tới khi cậu kịp tỉnh ra, họ đã sớm không còn ở bên nhau nữa.

"Vâng, đối với tôi thì chia tay cũng cần sự quyết tâm. Năm đó, có những người đồng đội đã đi cùng tôi qua hai năm, phải tạm biệt họ là một điều rất khó khăn, vậy nên..."

...Chia tay cũng cần sự quyết tâm ư? Jeong Jihoon lặng người, ngừng lại ngay giữa câu trả lời của mình. Cậu nhớ lại khoảnh khắc anh rời đi, buông tay cậu nhẹ nhàng như buông lơi tơ duyên mỏng manh, không một câu rõ ràng, không một lời xác đáng.

"Tháng mười một năm 2023 có lẽ đối với tôi chính là kỷ niệm buồn nhất."

Cậu hiểu rồi.

Đèn sân khấu vẫn chói lọi như thế. Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên cửa kính phòng phân tích viên phía trên. Thân ảnh quen thuộc nọ đã biến mất tự bao giờ, nhưng cậu vẫn nhìn, nhìn mãi, kiên định như thể vừa tỉnh giấc khỏi một giấc mơ chia ly mờ mịt.

Han Wangho khi chia tay cậu không mang theo quyết tâm. Vậy thì, lần này, sẽ là Jeong Jihoon đem quyết tâm của cậu đến đưa anh về bên mình.

Vào ngày buồn nhất của một thập kỷ, Jeong Jihoon quyết tâm lần nữa theo đuổi Han Wangho.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC