4. ngọt | nahyo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

'Jihyo, dạy chị nấu spaghetti đi mà', Im Nayeon phụng phịu bám lấy tay Park Jihyo. Nhà có chín người, thì chỉ mình Jihyo gọi là có biết nấu ăn. Nhưng dạy cho người khác nấu thì thật khó, đặc biệt là dạy đứa trẻ Im Nayeon.

'Nghịch như chị thì nấu hay là phá?' Jihyo thản nhiên ra sofa nằm thẳng cẳng, bĩu môi coi thường.

'Đừng có khinh người ta. Rõ là em cũng thích spaghetti. Dạy cho chị, khi nào em muốn, Nayeon sẽ ngoan ngoãn nấu cho em ăn. ' Nayeon quỳ xuống bên cạnh Jihyo, tay vuốt vuốt tóc người ta.

'Nhớ đấy nhé,' Jihyo dễ dụ nghe lời đường mật liền bật dậy, mở tủ lạnh chọn mấy trái cà chua. Thực ra em cũng chỉ giả vờ để được  cưng nựng, chứ bản thân cũng rất muốn cùng nấu ăn với Nayeon, dù biết chắc đang rước họa vào thân. 'Chị đem chỗ này đi rửa đi.'

'Tuân lệnh !' Im Nayeon đứng nghiêm chỉnh, tay đưa lên chào, hùng hổ như ra trận, có lẽ là ra trận cùng đống cà chua ấy.

.

.

.

Đã 5 phút trôi qua, Jihyo nằm lim dim trên sofa, vẫn nghe tiếng vòi nước chảymãi không ngừng, dự cảm có điều chẳng lành, liền bước đến vớ chiếc tạp dề màu hồng đeo lên người, đứng chống nạnh nhìn đứa trẻ đang cật lực rửa cà chua.

'Chà mạnh như vậy, cà chua vừa gây thù chuốc oán gì với chị à?' Quả là Im Nayeon không có chút kĩ năng căn bản nào, dù biết rằng cô còn chẳng trộn nổi tô bibimbap mà không rớt miếng thịt miếng rau ra ngoài, nhưng rửa cà chua thì ít nhất ...

Park Jihyo lấy lại trái cà chua bé bỏng đáng thương từ tay Nayeon, vảy cho ráo nước rồi đem ra thớt, đôi tay thoăn thoắt thái nhỏ. 'Chị đem bỏ mì ống lên bếp luôn đi, để chín cũng mất khá lâu.'

Nayeon nghe lời răm rắp, vừa nãy đã xấu hổ vì bóp nát trái cà chua nên không dám ho he một lời. Jihyo một lát sau đã chuyển sang băm thịt, ơn trời khi nãy đi siêu thị Nayeon biết lựa thịt, không mua xương sườn về bắt em gặm cùng mì ống.

Không phải là chê người ta nhưng thực sự trước giờ không ai dám để Nayeon động vào việc bếp núc. Dù chẳng ai biết nấu ăn nhưng riêng Nayeon thì đụng đâu hỏng đó, nên chỉ cần cô ngồi nhìn thôi là cả nhà cùng vui. Bữa nào lầm lỡ để cô giúp, bữa đó ông chủ quán chân giò lại mừng ra mặt.

Đang chăm chú, bếp trưởng Park chợt thấy có gì là lạ, là mùi khét. Cô ngay lập tức quay ra nhìn tên tội đồ, hốt hoảng vứt con dao xuống, lao đến tắt bếp.

'Bỏ lên bếp là bỏ vào nồi nước rồi bỏ lên bếp, chị bỏ mì vào nồi không nướng lên là muốn ăn 'spaghetti bóng đêm' sao?' Jihyo dù thấy Nayeon vừa ngốc lại vừa dễ thương nhưng phải giả vờ mắng mỏ. Cái tình huống này, không mắng cũng không được mà.

'Là tại em không nói rõ. Người ta từ bé đến lớn có động bếp núc bao giờ đâu, không dạy lại còn mắng người ta,' Im Nayeon đứng khoanh tay mếu máo.

Park Jihyo nhìn mớ mì cháy đen trên bếp mà nước mắt như muốn tuôn ra, may mà Nayeon có vẻ đã lường trước mà mua thừa một hộp mì, không thì chắc 'Khoá học nấu ăn của bếp trưởng Park' đã đến hồi kết rồi.

'Thôi được rồi, lấy cho em nồi nước, rồi bật bếp, đặt nồi lên, cho mì vào, xếp vòng tròn quanh đó giống trên TV hay xem ấy.' Họ Park thở dài, nhắc nhở cẩn thận đến từng chi tiết, quay lại, băm nốt thịt, trong lòng cầu nguyện không còn gì tệ hơn sẽ xảy ra.

Có vẻ mọi việc sau sự cố kinh hoàng kia thì đã êm ấm trở lại. Tất nhiên, là bởi bếp trưởng Park thỉnh thoảng quay ra canh chừng phụ bếp Im.

'Em đang xào thịt với cà chua hả? Thơm quá đi mất.' Nayeon hởn hở, đặt cằm lên vai Jihyo, vòng tay qua ôm lấy eo em. Park Jihyo có chút giật mình, tay đang cầm thìa run lên vì hành động thân mật bất ngờ, cảm nhận rõ gương mặt người kia ngước lên nhìn em, hơi thở ấm nóng phả lên cổ em, cái lô to tướng trên đầu cô cọ lên tai em.

'Chị mau ra kiểm tra mì đi, vớt thử một sợi ném lên tường ấy, nó mà dính lại là chín. Đành dùng cách đấy chứ 'cẩn thận' như chị, bỏ vào miệng nếm thử thế nào cũng bỏng cho mà xem.' Park Jihyo lấy lại bình tĩnh quay ra lườm Im Nayeon.

Đứa trẻ Im nhanh chóng ra kiểm tra mì, cũng vớt một sợi ném thử, thấy dính chặt lên tường liền thích thú vỗ tay. Lại vớt thêm sợi nữa ném, dùng tay nghịch ngợm, vân vê sợi mì trên tường.

Bếp trưởng Park liên tục nghe thấy tiếng mỳ nhóp nhép liền ngẩng lên. Thật là muốn khô héo với người ta mà. Công chúa Im Nayeon đang xếp mì thành hình trái tim trên tường, bên trong hình trái tim là chữ 'PJH'.

'Lại làm cái gì đấy? Nhanh vớt ra đi chứ, thế này thì bao giờ em mới được ăn đây hả?' Jihyo lắc đầu ngao ngán.

Nayeon cười ngốc nghếch, lấy ngón tay chỉnh lại chữ trên tường cho thẳng thớm rồi mới nghiêm túc vớt mỳ ra tô, không để ý người kia đang quay đi cười tủm tỉm.

'Chị bỏ mỳ vào chảo nhé.' Nayeon vui vẻ nói, nhận lại cái gật đầu từ Jihyo liền bê tô mì, đổ cái ụp vào chảo, nước sốt bắn ra tung tóe, may mắn thế nào hạ cánh ngay má bếp trưởng Park.

Jihyo đáng thương bị nóng bất ngờ nên giật nảy mình, định mở miệng ra mắng đứa trẻ kia một tràng thì khựng lại. Nayeon hôn lên má em,dọn luôn vết nước sốt, ngay sau đó lùi lại, khuôn mặt hoảng loạn không kém gì em.

'Chị xin lỗi... Là không kịp lấy khăn giấy, sợ em bị bỏng mất. Trên phim người ta hay làm thế...' Nayeon lắp bắp, tay chân múa loạn lên.

'Không sao,' Jihyo lạnh lùng nói, trong lòng thì đang nở một vườn hoa. Cũng chỉ là phản xạ, người ta đâu có ý gì.

Em cứ tự trấn an bản thân như vậy, tiếp tục đảo chảo mỳ. Đống mỳ đó còn không rối bời bằng tâm trí em lúc này.

2.

'Chị nếm thử đi. Em đã làm ngọt như chị thích rồi đấy.' Jihyo vừa nói, vừa thổi rồi đưa thìa sốt ghé vào miệng Nayeon. Cô nếm, chép miệng rồi lắc đầu. 'Chưa được, thêm đường đi mà.'

Jihyo liền xúc thêm một chút đường, đảo thêm, lại đưa người kia nếm. Đứng trong bếp nóng nực lâu, lại vừa trải qua bao chuyện đau đầu với Nayeon, em cũng đói lắm rồi, chỉ muốn mau mau nấu xong để ăn mà thôi.

'Chưa đâu, thêm chút nữa.'

Thêm một muỗng đường.

'Cứ thiếu ngọt sao ý.'

Tiếp tục.

'Cho hơi ít rồi thì phải.'

Park Jihyo chịu hết nổi rồi, thật là càng chiều càng làm tới mà. Jihyo gào lên quát lớn, 'Này Im Nayeon! Chị muốn làm em tiểu đường mới chịu thôi à? Bao nhiêu đường mới đủ, bao nhiêu hả?!'

Im-Nayeon-mặt-ngốc-nghếch biến mất. Im-Nayeon-cười-nham-hiểm xuất hiện. Tay gắp sợi mì, một đầu bỏ vào miệng bếp trưởng Park nhân lúc em đang hét lên khiến em lập tức ngậm lại vì bất ngờ, đầu kia bỏ vào miệng mình hút.

Jihyo không kịp nắm bắt hành động của con sói nhỏ nham hiểm, mắt mở to, toàn thân không thể nhúc nhích, chuẩn bị đón chờ điều sắp tới. Đột nhiên cảm nhận cái gì đó đập vào trán mình rất mạnh, đôi môi của Nayeon cũng dừng lại, chỉ còn cách em có vài cm.

'A, cái lô ở đâu vướng ghê,' Nayeon cười trừ, nhanh thoăn thoắt đưa tay gỡ cái lô vứt ra một bên, vòng tay ra sau đầu Jihyo, kéo lại gần hơn. Môi hai người chạm đến nơi cần tới, nghe tiếng 'chụt'. Park Jihyo vẫn đứng im như tượng, cả người căng cứng. Môi Im Nayeon rất mềm, chỉ chạm nhẹ như vậy cũng khiến em như muốn điên lên.

Nayeon thoả mãn rồi mới dứt ra khỏi nụ hôn, đưa tay ôm lấy má Jihyo, nhìn thẳng vào mắt cô mà ngọt ngào nói.

'Chị thích ngọt như thế cơ.'

------------------------------------------------------

Một chiếc couple mới lạ phải không các cậu? =)) Tại lúc nghĩ ra plot thì thấy hai người này cực hợp ý, mà mình còn không biết để tên couple thế nào nữa cơ :<

Cảm ơn các cậu ủng hộ, nếu thích hãy vote cho mình nhé :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net