Tầng Lớp Ký Ức 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Sfhgj

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57467203/chapters/146206933#workskin

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Khi đang ngủ với Sakura, Suo nhận ra Sakura thích dậy sớm. [Thực ra, anh tắt tất cả các báo thức vì anh muốn Sakura ngủ thêm và vì cậu ấy dễ thương]. Một giờ sau, điện thoại của Sakura reo, đó là một cuộc gọi từ thời tiết.

Ghi chú: Điều này có chút lo lắng nhưng tôi hứa là nó sẽ đến thôi.

-----

Chương 2: Cuộc gọi từ Weather

Suo đang chìm vào giấc ngủ sâu, thật thanh bình, hơi thở đều đặn và không bị quấy rầy. Ánh sáng buổi sớm nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh, và âm thanh nhẹ nhàng của những chú chim hót từ xa vọng vào qua cửa sổ hở. Quấn mình trong cái ấm áp của chăn bông, anh hoàn toàn không để ý đến thế giới bên ngoài. Vì trong vòng tay anh, anh ôm một thứ quý giá hơn bất kỳ báu vật nào—bạn trai của mình, Sakura, với vóc dáng nhỏ nhắn hoàn toàn vừa vặn với lồng ngực anh.

Nhưng rồi, sự yên bình bị phá vỡ bởi tiếng bíp chói tai của đồng hồ báo thức. Đôi mắt Suo mở to, anh bật dậy, tim đập loạn xạ. Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh sáng lạnh lẽo, chói chang của bình minh. Tiếng bíp ngày càng lớn, như một cái khoan cơ học không ngừng làm đau đầu anh. Anh nheo mắt nhìn đồng hồ, đầu óc vẫn còn mơ hồ vì buồn ngủ. Hiện đang 5 giờ sáng. Nguồn gốc cơn phiền toái là điện thoại của Sakura, đang nhấp nháy và bíp trên bàn đầu giường. Trái tim anh chùng xuống. Tại sao Sakura lại đặt báo thức vào giờ khủng khiếp như vậy?

Với một lời rủa thầm lặng, Suo cầm lấy điện thoại, mắt anh liếc về phía hình dáng đang ngủ bên cạnh. Gương mặt thanh thoát của Sakura vẫn an yên, không bị ảnh hưởng bởi tiếng bíp của đồng hồ. Suo hít một hơi sâu, cố gắng không làm phiền cậu ấy. Anh chạm vào màn hình, và tiếng bíp ngừng lại. Anh thở phào nhẹ nhõm, tay anh vẫn giữ điện thoại một lúc trước khi đặt xuống.

Ngả người ra sau, anh nhìn Sakura, trái tim anh tràn ngập tình yêu. Ánh sáng dịu nhẹ tô điểm làn da của cậu bé bằng một ánh sáng ấm áp, làm nổi bật đường nét sắc sảo của xương gò má và hàng mi đen nhánh. Suo cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn vuốt một lọn tóc trên trán Sakura, nhưng anh biết rõ hơn. Bất kỳ chuyển động đột ngột nào cũng có thể đánh thức người ngủ say, và anh không muốn trở thành lý do khiến cậu bị quấy rầy. Thay vào đó, anh dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm hoi yên ả của Sakura, tinh thần rực lửa của lớp phó đội Đa Văn Chúng tạm thời được Morpheus* làm dịu đi.

*Morpheus: vị thần của những giấc mơ và giấc ngủ.

Sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại chói tai, kéo Suo ra khỏi cơn mơ màng. Đó là điện thoại của Sakura, rung liên tục trên tủ đầu giường. Anh nheo mắt nhìn màn hình, vẫn chưa tỉnh hẳn. Cái tên 'Weather' sáng rõ trên màn hình. Lông mày Suo nhíu lại. Anh biết Sakura là người dậy sớm, nhưng gọi một người tên là 'Weather' vào giờ này ư? Nghe giống như một trò đùa hơn là một người thật. Nhưng khi tiếng chuông điện thoại ngày càng liên tục, anh nhận ra rằng thời gian để suy ngẫm đã hết.

Với một tiếng thở dài dịu nhẹ, anh cầm điện thoại lên, cẩn thận không làm Sakura bị đánh thức. "Alo?" anh thì thầm vào ống nghe, giọng vẫn còn ngái ngủ. Giọng nói bên đầu dây bên kia sắc bén và chuyên nghiệp, hoàn toàn trái ngược với không khí ấm cúng của căn phòng. "Đây có phải là Sakura Haruka không?"

"Vâng, đúng rồi," Suo trả lời, bối rối với cái tên lạ. "Nhưng cậu ấy đang ngủ bây giờ. Tôi có thể ghi lại tin nhắn không?"

Giọng nói bên kia trở nên nghiêm trọng. "Tôi là Tadashi Toma từ cô nhi viện nơi Sakura lớn lên. Đây là một tình huống khẩn cấp. Chúng tôi cần nói chuyện với cậu ấy ngay lập tức."

Tim Suo hẫng một nhịp. Trại trẻ mồ côi? Anh không biết Sakura lại có quá khứ như vậy. Anh nhìn sang người ngủ bên cạnh mình, cảnh tượng thật bình yên và trong trẻo. Tiết lộ này như một cú đấm vào bụng anh, và anh tự hỏi còn bao nhiêu điều nữa trong câu chuyện của Sakura mà anh không biết. Anh hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại cậu ấy đang ngủ. Ông có thể cho tôi biết chuyện này là về cái gì không?"

Giọng của Tadashi trở nên cấp bách. "Chúng tôi đang gặp khó khăn nghiêm trọng, cậu Suo. Cô nhi viện đang đối mặt với khủng hoảng tài chính, và chúng tôi nghĩ nếu Sakura có thể trở lại và biểu diễn cùng với dàn hợp xướng của chúng tôi, điều đó sẽ thu hút được nhiều khoản quyên góp. Cậu ấy đã từng chơi vĩ cầm, phải không?"

Suo cảm thấy choáng váng. Anh biết Sakura có một quá khứ phức tạp, nhưng một cô nhi viện? Một tài năng âm nhạc ẩn giấu? Tất cả đều quá bất ngờ. "Vâng, cậu ấy có," Suo xác nhận, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Nhưng tôi không chắc liệu cậu ấy có cảm thấy thoải mái với điều đó không. Ông có thể cho tôi biết thêm chi tiết không?"

Giọng Tadashi trở nên căng thẳng vì khẩn cấp. "Nghe này, tôi không có nhiều thời gian. Tình hình rất nghiêm trọng. Chúng tôi đang đối mặt với nguy cơ đóng cửa nếu không có tiền. Sakura đã là một thần đồng violin, và màn biểu diễn của cậu ấy có thể cứu chúng tôi. Nếu cậu có thể truyền đạt thông điệp này, chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn."

Suo gật đầu, dù Tadashi không thể thấy anh. "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để cậu ấy gọi lại cho ông ngay khi cậu ấy thức dậy."

"Cảm ơn cậu," Tadashi nói, giọng nói chứa đựng sự nhẹ nhõm. "Chúng tôi đang trông chờ vào cậu ấy." Với điều đó, cuộc gọi kết thúc, để lại một sự im lặng giờ đây trở nên rùng rợn hơn là yên bình.

Như thể theo lệnh, đôi mắt Sakura chớp mở, với một chút bối rối che phủ gương mặt khi cậu nhìn quanh căn phòng. "Suo?" cậu thì thầm, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

Suo nhanh chóng quay lại đối diện với cậu, nở một nụ cười miễn cưỡng trên môi. "Chào buổi sáng, đồ ngủ nướng," anh nói, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng. "Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai đó."

Sakura dụi mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ. "Mấy giờ rồi?"

Suo liếc nhìn đồng hồ. "7 giờ sáng rồi."

Sakura bật dậy, mắt mở to hoảng hốt. "Cái gì?" cậu kêu lên, tay vươn tới điện thoại của mình. "Tại sao anh không gọi em dậy?"

Suo không thể kìm nén nụ cười. "Anh nghĩ em nên ngủ thêm," anh nói, vuốt tóc Sakura. "Hơn nữa, anh thích nhìn em ngủ."

Sakura giật mình khi chạm vào, đôi mắt cậu lóe lên một chút sợ hãi trước khi nhanh chóng dựa vào đó. Suo cảm thấy một chút tội lỗi vì đã không cẩn thận hơn, nhưng anh chọn cách lờ nó đi trong giây lát. "Cuộc gọi đó là về chuyện gì?" Sakura hỏi, giọng cậu đầy tò mò.

Suo hít một hơi sâu. "Đó là từ cô nhi viện cũ của em," anh bắt đầu, theo dõi biểu cảm của Sakura một cách cẩn thận. "Họ đang đối mặt với khủng hoảng tài chính và nghĩ rằng màn biểu diễn violin của em có thể giúp quyên góp. Họ muốn em trở lại và biểu diễn cùng dàn hợp xướng của họ."

Mặt Sakura tái nhợt, ánh mắt cậu trở nên xa xăm. Trái tim Suo đau nhói vì sự hỗn loạn mà anh biết đang diễn ra bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó. Anh không ngờ đến phản ứng như này. "Sakura, không sao đâu nếu em không muốn làm thế," anh trấn an cậu, giọng nói nhẹ nhàng. "Em không nợ họ bất cứ điều gì."

Sakura im lặng một lúc, ánh mắt dán chặt lên trần nhà. Sau đó, với một tiếng thở dài, cậu ngồi dậy và đưa chân xuống khỏi giường. "Không phải thế," cậu thì thầm. "Em chỉ... không ngờ lại nghe tin từ họ một lần nữa."

Suo đưa tay, đặt lên vai Sakura. "Em không phải kể cho anh bất cứ điều gì em không muốn," anh nói, giọng êm ái. "Nhưng nếu em cần nói về chuyện này, anh luôn ở đây."

Sakura hít một hơi sâu, gánh nặng của quá khứ đè nặng lên cậu. "Mẹ em," cậu bắt đầu, giọng nói chỉ vừa đủ nghe. "Bà đã đưa em đến đó." Cậu dừng lại, những từ ngữ nặng nề trên lưỡi. "Đó là thời kỳ khó khăn trong hôn nhân của bà. Bà nghĩ... nếu để em ở đó, thì sẽ giải quyết được vấn đề của bà." Cậu nhìn Suo, ánh mắt đầy thống khổ. "Và họ đã trả tiền cho bà. Như thể tôi là một loại... hàng hóa."

Suo siết chặt vai Sakura, hàm anh nghiến chặt vì tức giận khi nghĩ đến việc có ai đó đối xử tàn nhẫn với chàng trai anh yêu. "Chuyện gì đã xảy ra?" anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng dù sự tức giận vẫn rõ rệt.

Ánh mắt Sakura vẫn mơ hồ khi cậu kể lại thời gian của mình ở cô nhi viện. "Họ dạy tôi chơi nhạc cụ," cậu nói, giọng không cảm xúc. "Violin, piano, guitar, viola, flute, cello—bất cứ thứ gì họ nghĩ có thể mang lại tiền quyên góp. Em đã biểu diễn tại mọi sự kiện gây quỹ họ tổ chức." Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, một chút đắng cay lộ ra. "Em là con bài vàng của họ."

Trái tim Suo thắt lại khi nghe thấy sự thật này. Anh vẫn luôn biết Sakura rất giỏi, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng đó là vì cần thiết. "Em đã ở đó bao lâu?" anh nhẹ nhàng hỏi.

"Vài năm," Sakura trả lời, giọng nói trống rỗng. "Họ dạy em mọi thứ. Tất cả đều về tiền. Em chơi càng nhiều, họ càng có tiền." Cậu dừng lại, suy nghĩ về vô số buổi biểu diễn, những giờ luyện tập không ngừng, và những gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của nhân viên cô nhi viện. "Nhưng đó cũng là lúc em cảm thấy... hữu ích nhất."

Trái tim Suo tan nát trước lời thú nhận. Anh không thể tưởng tượng được sự cô độc và bị chối bỏ mà Sakura phải chịu đựng, bị coi như là công cụ phục vụ lợi ích của người khác. Anh biết rằng vẻ bề ngoài cứng rắn của bạn trai mình là một lá chắn được tôi luyện trong lửa của nỗi đau và cô đơn. Anh nắm tay Sakura, siết chặt một cách nhẹ nhàng. "Em còn hơn thế nhiều, Sakura," anh nói với sự kiên quyết. "Em không cần phải chứng minh giá trị của mình cho bất cứ ai."

Nhưng ánh mắt Sakura vẫn trống rỗng, lạc lõng trong những tiếng vang của quá khứ. Suo biết rằng chỉ những lời nói sẽ không đủ để đuổi đi những cái bóng đang ẩn núp ở nơi sâu thẳm đó. Vì vậy, anh làm điều duy nhất mà anh có thể nghĩ ra—anh kéo Sakura lên đùi, ôm chặt vòng eo của cậu. Cậu bé nhỏ hơi cứng người một lúc trước khi tan chảy vào vòng tay ôm ấm áp, ngôn ngữ cơ thể cậu gào thét cần an ủi mà cậu hiếm khi được phép tìm kiếm. Suo ôm chặt, má anh dựa vào đỉnh đầu Sakura, thì thầm những lời động viên vào tai cậu. "Chỉ em là đủ rồi," anh thì thầm, giọng nói như làn gió ấm áp trong sự im lặng lạnh lẽo của căn phòng. "Em rực rỡ khi em là chính mình."

Gò má Sakura đỏ bừng, trái tim cậu đập nhanh khi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Suo. Đây là một loại tình cảm xa lạ, và nó khiến cậu cảm nhận được trong đó có chứa tổn thương lẫn được trân trọng. Cậu không biết phải đáp lại thế nào, vì vậy cậu chỉ ngồi đó, hơi thở cứng lại khi Suo tiếp tục nói. "Em còn hơn nhiều so với quá khứ của em, Sakura," Suo nói, trầm thấp và dịu dàng. "Tài năng của em không chỉ để người khác khai thác. Em đáng giá nhiều hơn thế."

Sakura gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền khi cậu cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của Suo. Sau một lúc, cậu hít một hơi sâu và kéo nhẹ ra, nhìn bạn trai với sự quyết tâm. "Em sẽ đi," cậu nói, giọng nói chắc chắn. "Họ đã làm rất nhiều cho em, và nếu việc chơi violin có thể giúp họ lúc này, thì em nên làm."

Suo tìm kiếm ánh mắt của Sakura, tìm kiếm bất kỳ biểu hiệu nào của sự nghi ngờ hoặc do dự. Nhưng tất cả những gì anh thấy là một quyết tâm kiên cường phản ánh sức mạnh mà anh đã ngưỡng mộ ở cậu. "Nếu đó là điều em muốn," anh nói nhẹ nhàng, "thì anh sẽ ủng hộ em."

Sakura gật đầu, một nụ cười thoáng qua khóe môi. "Em muốn anh đi cùng em," cậu nói, giọng cậu giờ đã mạnh mẽ hơn một chút. "Em... em không biết liệu em có thể tự mình làm được không."

Suo cảm thấy trái tim mình như nở hoa trước lời yêu cầu đó. Thật hiếm khi Sakura mở lòng, chứ đừng nói đến việc nhờ giúp đỡ. Anh biết đây là một bước tiến lớn đối với anh. "Tất nhiên rồi," anh nói, siết chặt tay Sakura. "Chúng ta cùng nhau làm việc này."

-----

Phần 2 của "Hơn những gì thấy được".

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net